Tôi không hiểu sao ngày hôm đó tôi vẫn chưa chết. Khi lấy được lại ý thức, tôi tìm thấy xác mình nằm phơi trên cỏ. Điểm nhìn giờ đây treo trên một ngọn cây. Tôi thấy cỏ. Cỏ là cỏ mùa hạ vì rất xanh. Bồ công anh xen lẫn oải hương mọc thành một viền quanh thân thể tôi. Chúng định xây mộ cho tôi ư? Quả là đẹp đẽ, một cử chỉ ân cần của thiên nhiên. Nhưng công trình chưa thể hoàn thành vì xác tôi chưa mục nát. Một cái gì đó trong tôi vẫn còn sống. Nó giữ cho mọi thứ không rơi ra rời rạc. Nó đã gọi tôi tỉnh dậy.
Cái nhìn chui tọt vào mắt. Tôi thấy nắng trên cao, lấp lánh lọc qua một tán hồ đào. Tôi nhúc nhích thử chân tay xem còn dùng được không. Vài chỗ còn tê cứng nhưng rồi cũng ổn cả. Tôi ngồi dậy, một lần nữa nhìn lại cái viền hoa cỏ đã xây quanh người tôi. Dưới lưng tôi, cỏ không mọc, có thấy vài lỗ giun và cả tổ kiến; giống như khi lật một hòn đá đã để lâu trong vườn, ai cũng thấy điều đó. Vậy là tôi đã nằm lâu lắm rồi nhỉ?! Lâu như một hòn đá. Đây là mùa hạ ngay sau mùa đông tôi nhảy xuống hồ hay mùa hạ của mấy năm sau? Ai biết được.
Sao tôi không hãi hùng gì mấy nhỉ? Chuyện tôi chưa chết, chuyện tại sao tôi nằm đây, tôi thậm chí còn chả buồn hỏi nhiều nữa. Tôi nhón chân bước qua viền mộ cỏ, ngoái lại lần cuối để thầm cảm ơn tuyệt tác. Tôi đã biết là mình không chết mà, chỉ đơn giản là tôi đã không muốn chết, tôi chỉ muốn nhìn thấy hộp sọ mình nát bét. Thực ra, ngay cả việc đầu tôi vẫn chưa nát bét cũng không làm tôi thất vọng là bao.
Tôi đi trong nắng hè non mởn. Hè chưa đến độ già chín mà mới chỉ hết xuân. Vài cây mận lác đác chín. Những khu vườn bỏ hoang. Những căn nhà không người. Tôi mê mải đi xuyên qua những làng mạc. Màu xanh lập lòe trước mắt. Nắng và lá nhảy nhót, và mắt tôi chỉ còn bắt được hai màu xanh và vàng xoắn quyện. Thật biết ơn vì con người không có mặt nơi đây. Tôi chưa sẵn sàng gặp lại họ. Tôi đang đi xuyên qua những khu vườn và tôi cảm thấy rất… hạnh phúc. Hạnh phúc vì không có người nào quanh đây. Không ai biết tôi là người. Tôi cũng vậy. Tôi lại không nhìn thấy tôi nữa rồi vì cái nhìn đang treo lơ lửng cách nhãn cầu khoảng mười phân. Nó cũng nhảy nhót cùng nắng và lá. Ô, cái nhìn luôn độc lập khỏi mắt tôi cũng như tôi luôn độc lập khỏi “tôi”. Ô kìa, sao tôi lại giải thích nhỉ? Tôi phải giải thích với ai cơ chứ.
Chân tôi dường như không thật sự chạm đất. Dù vẫn nghe thấy cỏ sột soạt quanh cổ chân, nhưng đó là thứ duy nhất làm tôi biết mình có chân.
Tôi tìm thấy một cái giếng, ngay lập tức tôi tìm thấy cơn khát của mình. Tôi khát vì nhìn thấy giếng? Có lẽ! Cái giếng ở đó vì tôi khát? Có thể! Tôi đi đến để sờ vào những tảng đá xếp thành miệng giếng. Ấm mát thân thương! Tôi nhìn thấy đầu tôi nằm giữa khung trời tròn vành vạnh. Quanh tóc là những đám mây trắng bồng bềnh. Trời tuyệt xanh! Tôi đang nhìn từ đáy giếng lên. Tôi lại từ miệng giếng nhìn xuống, tôi vẫn thấy cảnh tượng đó. Hai thế giới tồn tại song song một cách thật đáng yêu. Mặt nước là tường vách mỏng manh để… làm gì đó tôi chẳng hay nữa. Tôi thoáng chợt hỏi đâu mới là tôi thật, khi cái nhìn cứ nhảy nhót mọi chiều. Tôi không bận lòng lắm. Tôi chả bao giờ quá nặng lòng về tôi và về… “tôi”. Tôi đứng đó, tựa người vào thành giếng, ngắm nghía từ mọi chiều. Đến lúc đầu gối mỏi, tôi quỳ xuống, hai cẳng tay đặt lên bờ đá và đầu nghiêng về bên phải. Tôi thôi không nhìn mặt nước nữa, chỉ tập trung cảm nhận hơi ấm từ đá và thiếp ngủ.
Một lúc khá lâu sau, tôi tỉnh dậy, thấy mình không còn tựa trên miệng giếng nữa mà nằm cuộn tròn cạnh giếng. Trời đất vẫn thế. Không gian và thời gian dường như đang trôi chảy độc lập. Rất lâu mà mặt trời không nhúc nhích; nó tồn tại ở đó mà không bị quản thúc bởi thời gian, nó cũng chẳng tạo ra thời gian. Tôi thích thú chuyện đó thật: đứng giữa vết nứt không-thời gian, tôi có thể kéo dài buổi sáng màu xanh bao lâu tùy thích. Tôi ngủ tiếp trong nền nhạc du dương của chim cu gáy. Lần thức dậy thứ hai là nửa đêm, tôi ngắm sao trên trời dày đặc lấp lánh.
Lần thứ ba thức dậy, tôi gặp lại con người…
[còn tiếp]