Johann Korec/Áo
Rồi tất cả cũng ra đi hết thảy
chân trời giông mưa ủ áng mây nồng
cơn chớp giật tự bão cuồng năm ngoái
hay vòi rồng hay gió rũ bên song
rồi tất cả tưởng chừng như chưa đến
chưa là em chưa là nắng là mưa
chưa là giọt đến giữa ngày cơn khát
chưa là hình hài nỗi nhớ xa xưa
rồi tất cả tưởng chừng như không có
bao lẫy lừng cũng thể chỉ hồi quang
em dẫu đến cũng chỉ là hư giác
khinh vũ mờ giữa hoa khói luênh loang
ngục thất tôi giữa trùng vây ảo tưởng
lòng suối khô rồi không nhận mặt người
tôi rũ rượi bên dấu ngày đứng bóng
nghe mặt trời chừng như cũng qua đời