Mặt trời im lặng/Trò chuyện-PHAPXA CHAN [NGUYỄN KHÁNH DUY]

 

Tôi đã từng dùng miệng để làm vài việc: ăn, cười, hôn, nói… Cơ bản là như vậy. Cơ bản là tôi đã từng nói, không phải là từng biết nói mà là từng nói. Vì bây giờ tôi vẫn biết nói, chỉ là không muốn mở miệng thôi. A, để tôi kiểm tra xem môi của mình có biến đổi gì không, vì nó lâu rồi không được mấp máy. Cũng có chút tê cứng nhưng rồi cũng ổn cả, có thể mở ra, tách làm đôi, hai màu hồng nhạt đặt cạnh nhau.

 

Ở một thời gian nào đó, tôi đã từng nói. Cũng không có gì đặc biệt lắm, tôi chỉ từng nói như mọi người xung quanh thôi. Một câu hỏi dẫn đến một câu trả lời, một câu trả lời khơi mào cho một câu hỏi. Cứ thế, mọi người gọi là: nói chuyện. Tôi đang rất mông lung về hai hành động nói và nói chuyện. Tôi chỉ nhớ mình từng nói thôi, tôi không nhớ được mình từng nói chuyện. Phải có gì khác lắm giữa hai thứ đó, nên tôi mới chỉ nhớ được một. Mọi người cũng hay nhớ được một vì mọi người không xem nó là hai thứ khác biệt. Tôi chỉ nhớ được một, nhưng tôi biết chúng là hai. Tôi từng nói, nhưng tôi không từng nói chuyện thì phải, bởi vì nếu có tại sao tôi không nhớ?

 

Tôi nhớ mình từng nói, mọi người cũng nói và đã từng có một thế giới ồn ào được tạo nên. Việc nói tạo nên sự ồn ào và ồn ào tạo nên chiến tranh. Rồi chiến tranh lại nuôi dưỡng thế giới và thế giới rất biết ơn chiến tranh, thậm chí là yêu thích nhau nữa. Những cuộc thế chiến cứ thế tiếp nối vì mọi người không muốn ngừng nói. Những người đọc câu chuyện này mới chỉ biết đến Thế chiến thứ hai, còn tôi – một trong những người kể – hiện đang tồn tại sau Thế chiến thứ mười. Thế chiến sẽ tiếp diễn nữa tới hàng ti tỉ cái. Nhưng không sao đâu mà, cũng đáng yêu vì loài người khá lịch sự khép nó sau những bức tường thành.

 

“Những cuộc thế chiến cứ thế tiếp nối vì mọi người không muốn ngừng nói.” Tôi tự trích dẫn lại mình để phát triển thêm là: Nếu ngừng nói thì hòa bình mất thôi. Và cái giá của hòa bình là câm lặng. Câm lặng là ân khải nơi đây, nhưng là điều đáng nguyền rủa ở phía sau những bức tường thành. Hòa bình chắc cũng vậy… nếu phép tính và dấu bằng ở trên phản ánh sự thật.

 

Nhóm bốn người (khỉ gió, sao mỗi lần nhắc đến số lượng này tôi lại muốn đính chính nhỉ) và tôi, bên miệng giếng, dưới trời sao, trong mùa hạ, chúng tôi không nói. Cũng không bận lòng chuyện thế giới nghĩ đã tước được quyền nói của chúng tôi, vì thực ra, chúng tôi không thấy đó là quyền nữa. Chúng tôi không nói nữa. Tôi nằm cuộn tròn bên giếng đá ấm áp. Tôi thích ngủ, thích khóc, thích khóc trong khi ngủ, thích ngủ trong lúc khóc. Họ thích đứng đó, khi thì dưới nắng, khi thì dưới sao; người đàn bà luôn trùm khăn trên tóc, những người còn lại để tóc dài. Chúng tôi không nói nữa.

 

Nhưng… tôi nghĩ là chúng tôi đang nói chuyện. Thứ không có trong ký ức của tôi chính là sự nói chuyện. Tôi không thể nói chuyện được nếu xung quanh tôi mọi người cứ nói và nói, tôi cũng không thể nói chuyện được khi tôi cứ nói và nói. Tôi không biết nữa, chỉ thấy sự nói thật là quá phiền hà cho việc trò chuyện. Tôi thèm nói chuyện tới mức… muốn chết (theo cách mọi người nói về chuyện tôi đập đầu vào hồ đá, dù chẳng có mọi người nào chứng kiến chuyện đó). Hiểu chứ, tôi quá là thèm nói chuyện. Hiểu rồi, tôi đã đi tìm sự nói chuyện. Tôi đã tìm thấy cảm giác dễ chịu khi thoát khỏi thành phố của những người nói. Và tới đây, chúng tôi không nói, chúng tôi chỉ nói chuyện.

 

Dưới bầu trời sao, bên cái giếng, trong mùa hạ, chúng tôi cùng nhau nói chuyện. Chúng tôi chuyện trò miên man bất tuyệt. Những vì sao để yên cho điều đó diễn ra. Mùa hạ cũng không làm phiền gì. Chúng tôi cứ miên man trò chuyện. Chúng tôi đều thèm nói chuyện tới mức mỗi người đều đã chết theo một cách riêng và rồi đều nhận ra vài điều cùng nhau…

 

Cái chết, điều bị nguyền rủa và lảng tránh phía bên kia tường thành chính là ân khải cho chúng tôi – những kẻ đào tẩu. Chúng tôi đã thèm nói chuyện tới mức muốn chết.  Và chúng tôi đã đi qua hành trình của cái chết, một hành trình nhẹ nhàng nhất để tìm thấy nhau và trò chuyện.

 

Thế giới mà tôi đã rời bỏ thật là kỳ lạ, đến mặt trời cũng bị cưỡng bức phải quay theo vòng quay để phục vụ cho sự sáng-tối và bốn mùa ngu ngốc. Mặt trời cũng phải tham gia vào một cuộc nói mệt mỏi, chắc hắn cũng thèm được nói chuyện vô cùng, cũng thèm được lặng im để sống mãi trong mùa hạ. Tại sao không? Tại sao mặt trời không được sống trong mùa hạ mãi mãi? Tôi chẳng biết nữa. Tôi nghĩ là hoàn toàn có thể. Những người đến bên tôi đã lặng lẽ ở đây, không bỏ đi và cũng không tiến tới. Tôi biết ơn họ vô ngần. Tôi cũng mang ơn mặt trời im lặng! Tôi cũng mang ơn mặt trời im lặng! Tôi cũng mang ơn mặt trời im lặng… đã trò chuyện cùng tôi!

 

 

[còn tiếp]

Please follow and like us: