Em quỳ lên chồng sách
quỳ lên những lời khuyên của Chúa,
quỳ lên hơi thở của thời đại,
để khóc và hát.
Em ủ rũ nhìn qua cửa sổ,
ngoài kia là đàn thú trên thảo nguyên,
đang quần thảo,
em đưa lưỡi liếm khô những giọt nước mắt vô tình.
Những tia sáng của buổi bình minh
cũng hững hờ như lời chúa,
chúa không muốn nàng quỳ, nhưng nàng vẫn quỳ,
chồng sách bỗng dâng lên như làn sóng,
hôn lên bàn chân thao thức của em.
Cái chết cứ len lỏi vào từng nhịp thở,
miên man, đằm thắm, và khốc liệt,
em muốn trốn chạy khỏi tầm mắt cú vọ
của những kẻ đam mê tạo ra lịch sử,
dù lịch sử đó bị rặng san hô ở tận biển sâu nguyền rủa.
Cảm thức về nụ cười bị đọa đày
dưới cái lưỡi của những gã phù thủy,
Em thương những làn gió đêm ủy mỵ
đang trốn trong nỗi kinh hoàng của bầu trời
không còn dưỡng khí.
Lời nguyện cầu
run bần bật trên môi em,
một bi kịch đen bỗng hiện lên trước mắt,
thế giới bỗng đối diện hư vô,
tiếng chuông trên thánh đường rơi rụng tơi tả.
Tất cả đã trở thành xa lạ với em,
hoàng hôn bật khóc.
Nàng trở về với nỗi cô đơn không giới hạn