Có vẻ như bạn đang chờ đợi
Khi đó, bạn đang lang thang trong cõi ngàn trùng, một mình. Lang thang giữa hiện thực và mộng mị. Những người bạn chào hỏi mỗi ngày đều không ai là quen biết. Bạn đi mải miết trong cô độc, khoảng thời gian bạn đã đi qua dài lắm, bạn không nhớ hết. Những vô lý bạn gặp mỗi ngày cũng nhiều lắm, bạn cũng không nhớ hết . Bạn luôn cố gắng bước mải miết, mỗi ngày qua được đánh dấu bởi một điều gì đấy, như kiểu những hạt vụn bánh mì mà cậu út rắc trên con đường đi trong rừng cho khỏi lạc. Mỗi ngày, đều được nhắc nhớ về những kỷ niệm bạn đã từng qua. Không dửng dưng, không níu kéo. Tuồng như sự lạnh nhạt của những ngày không còn xuân sắc thiếu thì.
Khi ấy, có vẻ như bạn đang chờ đợi. Chờ đợi một điều không xảy đến, hay chờ đợi để lãng quên những niềm nuối tiếc trong nuối tiếc. Có những người đi lướt qua bạn, bạn tưởng đó là người mình mong chờ, nhưng không phải. Có những người dừng chân với bạn lâu hơn, nhưng rồi cũng không phải. Những lãng quên trôi qua mau, trong những buổi sáng áp thấp phủ ngập thị trấn. Ẩm ướt kéo dài , những đám mây chờn vờn trên các ngọn cây xám, chúng nói: đừng buồn, nước mắt không để rơi dưới bầu trời mùa thu. Những bầu trời không mang màu xanh lá.
Những lãng quên trôi mau, tựa như hàng nghìn năm qua dưới lưỡi gió sa mạc nóng rẫy, những cơn gió mang dung nham lửa mặt trời, chúng nói: đừng buồn, đừng cúi đầu, đừng khóc trong những đêm trăng mùa hạ. Đêm xưa bên hồ sen ngát tuổi thơ qua lâu rồi. Có nhiều thứ không tái hồi. Đừng khóc. Cơn gió nói với bạn trong những đêm mùa hè như thế.
Những lãng quên trôi mau trong những cơn viêm xoang đặc trắng mùa đông, ngón tay co ro trong túi áo khoác, tái nhợt đôi môi lạnh buốt. Bạn để mình trôi theo chiếc bóng trên vách. Trên tường trắng, những hoan ca vẫn âm ỉ từng đêm. Trên tường trắng , lại chỉ có bạn với những cơn nhớ nhức nhói, những mong đợi nhức nhói. Trận khắc khoải tràn qua những đêm trắng, trôi vùn vụt như gió thiên hà. Những đêm trắng nói với bạn, đứng lại và đừng chạy nữa, Uy, giọt mưa muôn đời vẫn mang hình nước mắt, và cơn nắng khô rang cũng cạn như nỗi mong chờ. Đứng lại và đừng chạy nữa.
Những lãng quên trôi mau trong những đêm xuân lạnh lẽo, chỉ tiếng lá khô vỡ vụn trên mặt đất. Đừng chảy máu nữa – chúng nói – những con tim cạn khô . Sự mong chờ chỉ là hiện thân bằng tiếng tik tak đồng hồ, bằng tờ lịch rơi mỗi sáng, bằng những con số được đếm mỗi ngày trên màn hình điện thoại. Qua lâu chưa? Không biết. Khi nào thì đến? Không biết. Những lần lữa vốn dĩ sẽ kéo dài, khi mưa vẫn rơi trong những ngày quá khứ, khi những cơn gió vẫn cứ vùn vụt quất bên bờ vắng. Trong hành lang lạnh và trống ký túc xá.
Khi đó, ở thời khắc chín/ ba phần tư, những đồng tử chợt trở nên đông cứng. Bạn thấy em, kể từ một tỷ chín trăm chín mươi chín triệu năm trước, bạn như đã nhìn thấy em. Em đến bất ngờ như gió.
– Em biết bạn không?
– Biết chứ – em nói – em biết bạn cũng từ một tỷ chín trăm chín mươi chín triệu năm trước.
– Sao em không nghe tiếng bạn gọi?
– Em nghe chứ, nhưng em không trả lời bạn thôi.
– Sao em không đưa tay ra với bạn?
– Thì bây giờ em đã đến đây.
Bạn ngắm nụ cười em rạng rỡ trong nắng. Những cơn nắng mang màu xanh lá cây.
– Đi với em chứ?
Bạn có đi không? Nên đi không? Đi được không? Bạn ngắm nghía bộ rễ xù xì dưới chân mình. Bạn đã ở đây quá lâu để chờ đợi. Rễ đã đâm vào lòng đất hằng đêm đau nhói. “ Ở một nơi nào đấy chỉ có tuyết trắng, không ai có thể quấy rầy chúng ta, đi với em không?” Bạn nhìn đôi cánh già nua kiệt lực của mình. Sẽ mang nổi bạn qua ngàn trùng sao?
Với em, bạn thấy mình đang tự treo mình trên sợi dây treo cao giữa thinh không, bạn biết rơi xuống là sẽ tan xương. Nhưng vẫn cứ liều mạng. Bạn bị mê hoặc bởi sự chông chênh đó, hay bạn bị cuốn vào mà không cưỡng nỗi? Bạn không biết. Lý trí là con đường em phải đi, là nơi chốn bạn phải tới. Lý trí là sự sót lại sau những dằn vặt trong kí ức và sự lo lắng cho hiện tại. Nhưng những ảo tưởng mụ mị lại dẫn dắt bạn đến chốn hoang vu. Những lầm lỗi ai cũng có nhưng điêu tàn không phải ai cũng gánh. Sự nhập nhằng là những lối dẫn khai thông cho lỗi lầm tất yếu sẽ xảy ra. Không thể cắt cánh bướm, cũng không thể hiện thực hoá an toàn cho mỗi giấc mơ. Rốt cùng, bất cứ lựa chọn nào cũng chỉ có đau thương tràn qua trận nước mắt mỗi đêm không ngủ.
Ở đâu cũng là vực thẳm, trước mặt, sau lưng, bên phải bên trái, những vực thẳm chập chùng, không lối thoát. Bạn nghĩ bạn sẽ đi, đi mải miết, đi cho hết đêm sâu, đi cho hết ngày dài, bạn chờ tiếng em gọi bạn, em đã ở đâu? Bạn cầu nguyện bên vỉa hè giá lạnh. Cơn gió đi ngang nhìn bạn cười ngả ngớn. Sự nguyền rủa có phải sẽ đến là tất yếu? Khi những mê muội phủ đắp tất cả những lý trí còn sót lại, sau rốt là lời mỉa mai hay cơn giận dữ kéo dài?
Bạn quỳ xuống giữa những ngọn đồi, cơn đau là dành cho bạn, đổi một đêm hoang vu cho một cái giá trả bằng nước mắt và mất mát. Những đau thương khi chia lìa sẽ xếp đều đặn như đá lát đường. Bạn hỏi: “ em này, nếu như bạn gọi em từ giữa đêm thâu, em có đến với bạn không?” Chỉ còn thinh lặng , cũng rải đều trên phím trắng như những viên đá lát đường
Rồi em cũng đã bỏ bạn lại trên con đường thăm thẳm ấy, vực thẳm hiên ngang hiện diện chung quanh, đại lộ vắng tanh người, không ai cho bạn kêu lấy, không ai cho bạn níu giữ, thảo nguyên cũng mênh mông vắng. Chuyến tàu ấy hết vé rồi, người ta bảo bạn rằng như thế, có một tấm vé để đi đến cô đơn, có một tấm vé để đi đến những niềm đau, bạn có đi không? sẽ ở lại ở đấy? sẽ níu giữ gì ở đấy? bạn không biết. Những gì hôm nay bạn có rồi cũng sẽ mất hút như làn sương, như khói xe. Bạn níu giữ được gì?
Tro tàn có màu gì?
Bạn không ngủ được, bạn ngắm những vì sao trong thiên hà của em, có những vì sao rất sáng, có những vì sao mờ dần đi, trong ánh nhìn của em, bạn có phải cũng chỉ là một ngôi sao đã cháy từ các kỷ băng hà và còn chút le lói sáng? Trong tiếng vi vút của những vì sao đã cháy hết , bạn thèm nghe tiếng em gọi bạn, một lần thôi. nhẹ thôi, nói rằng em cũng nhớ bạn, như rằng bạn đang nhớ em. Bạn ngồi nhìn sững sờ màn hình điện thoại, nơi đó em đang cười, nhưng nụ cười đó không dành cho bạn. bạn bới tung những thứ liên quan đến em, từng câu từng chữ của em, cũng không có câu chữ nào dành cho bạn, những tin nhắn rối bời, mà em vĩnh viễn không bao giờ đọc được, và bạn ngồi, miên man như mưa bên hiên nhà.
Bạn buồn, em ạ. Nhiều khi bạn thấy bạn và em ở hai thế giới khác nhau. Cách xa nhau một tỷ chín trăm chín mươi chín triệu năm ánh sáng. Bạn chỉ thấy em lấp lánh ở phía cuối cuộc đời bạn, nhưng bạn chẳng thể tiến lại gần em hơn được. Bạn ngồi trong góc tối tháng ba và ngắm em lộng lẫy toả sáng. Bạn ngồi trong góc tối tháng ba và nhìn nỗi buồn rực rỡ ấy lên men. Ngoài kia cuộc sống sôi động từng ngày, bạn lặng lẽ ngồi ở thiên niên kỷ khác, nghe lá rụng từng đám dày chấp chới, nghe hơi lạnh se buốt chân tay.
Trong cơn đau, bạn khoanh người cuộn tròn trong chăn, như hồ ly quấn mình trong hang lạnh, tự liếm láp vết thương. Nhưng dây tỳ bà đứt đoạn rồi, nhưng tiếng tỳ bà im bặt, nhưng cây tỳ bà đã rời đi , rất xa, rất xa. Bạn muốn gọi , bạn muốn kêu to, bạn muốn bảo với em là bạn cần em. Nhưng trong hang thì lạnh, và đêm đen sâu ngút ngàn.
Và bạn biết, những khúc đơn âm mỗi ngày bạn nói cho em, em không bao giờ được nghe thấy, cái đuôi chu tước dài lồng lộng, rực lửa, cũng không dài bằng nỗi nhớ của bạn trong những đêm dài phương nam. Hang lạnh và hoang trống, buồn cũng chẳng thể lấp đầy. Hừng đông là giấc mơ mỗi ngày bạn đều mơ đến. Hừng đông có lạnh không? Có trắng không? Khi những giấc mơ bạch tạng sẽ không còn phủ đắp bạn, là lúc bạn sẽ ra đi. Bạn ngồi đếm giờ bên vực xoáy, tối đen, hun hút gió, bạn đếm bên hành lang rêu ẩm ướt, bạn đếm giữa ngày sa mù . Tiếng tik tak không bao giờ lơi nghĩ trong đầu bạn, bạn nghĩ, khi tiếng tik tak ấy dừng lại, nhịp máu trong bạn cũng dừng lại, những hành lang mờ mờ dưới ánh đèn led xanh xao trong bệnh viện vắng, bạn luôn ngồi trên dãy ghế chờ. Bạn không chờ ai cả, chỉ là bạn muốn để mọi người nghĩ là bạn đang được chờ ai đó, đi qua đời mình.
Rồi cũng chỉ mỗi ánh sáng xanh xao ấy soi đường cho bạn, đường hầm tối sâu dài thăm thẳm, bạn thấy mịt mờ, bạn không thể biết nơi nó kết thúc. Vô định bước đi, vật vờ bước đi, xung quanh bặt câm, bạn thèm nghe tiếng em hát, bạn thèm nghe tiếng tỳ bà, bạn thèm nghe tiếng hời ru của mẹ, thậm chí có lúc bạn thèm nghe tiếng gió cũng được. Nhưng xung quanh bạn không có gì cả, không tồn tại gì cả, ngay cả tiếng bước chân cũng không. Ngực bạn đau buốt, tim bạn đau buốt, đầu bạn đau buốt, cảm giác như cả khuôn mặt bạn cũng đã bị luộc chín. Bạn không thở nổi, không khí rít róng nấc nghẹn nơi cuống họng. Bạn lại sững sờ nhìn màn hình điện thoại, em còn ở đó không?
Những phím chữ nhảy loạn trước mắt bạn. Ngón tay khô từ bao mùa trước không định vị được nơi chốn. Xung quanh tối đen, mịt mờ. Lần từng bước trong sâu thẳm, bạn cố vùng thoát để thở, nhưng những hắc ám ngàn năm đè chặt lấy bạn. Trong ánh sáng xanh xao, bạn thấy những móng tay của mình xám đi, như tro tàn. Rồi màu xám lan lên đôi bàn tay, chảy loang ra như vệt địa y, không ngừng vùng vẫy và phát triển. Như cái lạnh đang toả ra trên hai vai bạn rồi tan ra khắp châu thân. Mắt lạnh mũi lạnh môi lạnh. Bạn cắn chặt môi, cố gắng giữ cho màu đỏ trên đó đừng tan đi. Bạn cố gắng dỗ mình, đừng ngủ, không được thiếp ngủ vào lúc này, những cơn mê dạt trôi kia sẽ chiếm lấy bạn, sẽ ăn mòn bạn đến tận xương tuỷ. Những phím bấm lại nhảy loạn trên mười đầu ngón tay. Bạn cố gắng để hoàn thành dãy kí tự của em. Bạn sợ, khi em trở lại thì bạn đã phân rã rồi, phải có gì lưu lại để em biết đấy là chính bạn, chính bạn chứ không ai khác. Công cuộc đào bới và tìm kiếm hư vô sẽ nhiều khắc khoải. Bạn không muốn em rối bời. Giữa muôn vàn màu rêu đen đúa cũ kỹ kia, bạn muốn em nhận ra bạn, như ngày môi bạn còn đỏ thắm.
Cái lạnh lại rù quến bạn đi về phía nó, mắt bạn sụp xuống, nhưng bạn nói, cố đi, đừng thiếp ngủ lúc này, sẽ mãi mãi không bao giờ dậy nữa, bạn tìm tiếng em cười, bạn tìm nụ cười của em đã rơi lạc đâu đó. Từ thiên hà xa xăm của em, bạn nhìn thấy em , mắt em lấp loá nắng. Em có nhìn thấy bạn không? Có nghe tiếng bạn gọi em không?
Trước khi đường chân trời chưa biến mất, bạn còn muốn được gặp em, nhưng giới hạn quá ngắn ngủi, các giác quan của bạn như đã muốn kiệt quệ. Bạn bảo mình, cố lên, ráng lên, kéo dài thêm đi, nỗi chờ đợi sắp hết rồi, bạn đã chờ em mấy ngàn năm trước, rồi cũng sẽ đợi được vạn năm sau nữa thôi mà. Nơi những xác hoa còn đọng lại, bạn nhớ mùi hương của em lắng đọng sau lớp áo mỏng.
Và bạn ngồi lẩm nhẩm những ám niệm về em, những ám niệm rách rưới luôn bị vò nhàu bởi nỗi nhớ, buồn như khuôn mặt của những con gia tinh bị chủ hắt hủi. mà bạn biết, vận kiếp bạn cũng có khác gì những con gia tinh kia. Bạn muốn hóa thạch đi thời gian, trôi trong miên viễn trận vô giác, để khi gặp em, vẫn mãi mãi mùa xanh xưa. Nơi không có những cơn bất lực âm u tràn sương trắng trôi ngang.
Bạn ngồi trên đồi mây, bạn nhìn mây dạt dào chảy, mây trắng như những ngày bạn cùng em nằm ngữa cổ trên cỏ ngắm trời xanh. Bạn nhớ tối qua bạn ngồi dưới gốc ngọc lan, miên man nghe em kể chuyện, em nói, ngọc lan thơm lắm, hương lạnh mà sâu, lại bền màu. Có bền cũng không thể không phai em nhỉ? Rồi em với bạn, có lâu dài được không? Bao lâu thì còn nhớ nhau? Hay chỉ khi trôi qua một làn mây trắng, một lớp sa mù, là mất nhau, là vĩnh viễn không tìm thấy. Là “người dùng không tồn tại”?
Bạn ngồi trong bóng tối, nhớ về cái ngõ tối sâu hút của tuổi thơ, hàng râm bụt rợp trên đầu, mỗi lần về khuya, lại bắt gặp một sợi hương nhài mong manh từ vườn nhà ai đó, mùi hương nhẹ như sương, tinh khiết như sương, lẩn khuất trong mùi đêm sau mưa mát lạnh. Cái siết tay nhẹ nhàng lúc ấy, em có còn nhớ đến bây giờ?
Bạn hứa với em, bạn không viết linh tinh nữa. Nhưng rồi, mỗi khi cô đơn phủ đắp, bạn còn biết làm gì? Bạn ngồi ngó núi, ngó mây, bạn ngó trăng lọt qua kẽ lá. Tất cả mấy thứ đó đâu dành cho bạn. Bạn ngó thiên hạ dập dìu , ngó thanh xuân mây mẩy, mấy thứ đó cũng đâu dành cho bạn. Bạn đi loanh quanh trong cái hồi ức với em, mải miết tới lui, nhiều khi là hoang trống. Giấc mớ sâu hút, bạn không cưỡng lại được phía nó. Em nói, tỉnh lại đi, nhưng đời bạn cũng chỉ là ngủ mê, ngủ hoài không hết mớ. Có những niềm tin lần lượt vụn vỡ. Có những tình yêu tưởng như bất biến rồi cũng vụt mất, có những giao ước thề bồi trọn kiếp thiêng liêng, nhưng rồi cũng chỉ là hình thức, người với người tự hiểu nhau, tự nhận thức những điều không vốn có cho nhau. Bạn đã lần lượt trượt qua nhiều cơn mê muội dài như thế. Bạn đã lần lượt biết rõ, khi cơn đau ập đến, chẳng ai đau dùm mình , khóc dùm mình. Ngày cạn là đêm sâu. Buồn như đâm rễ chằng chịt trong lòng. Rồi có nhiều giấc khuya hốt hoảng, chợt tỉnh ra sau nhiều mộng mị, muốn kêu lên với ai đó, muốn gọi tên ai đó, có ai cho bạn gọi không? Bạn bị ám ảnh bởi câu hỏi : nếu bạn gọi vào những khuya khoắt ấy, ai sẽ đáp lời .Bởi nhiều khi thấy khó, người bên cạnh còn vô tri, hỏi chi tới người xa xăm. Bởi trên hành trình thăm thẳm, cùng lối chưa chắc đồng hành, dị mộng càng nhiều, đau khổ càng miên viễn.
Bạn biết, những trống vắng điêu tàn sẽ chờ bạn phía trước, rồi một ngày chỉ có cô đơn bủa vây, một ngày lại mình bạn với những con đường không bóng nắng, chỉ có mình bạn đi, với nhớ thương trên vai, với những buồn vui ngày cũ bây giờ trở thành trĩu nặng. Mưa mùa xuân rồi cũng qua mau. Nhà ở trong mơ, có ai đến? Mà muốn đến cũng không đến được.
Khi những chia ly đã ùa tới thật gần, bạn biết có trốn tránh cũng không được, những dự cảm rối bời về một sự cách trở đau đớn. Bạn biết, con người , không bao giờ giữ được con sóng, giữ được mùa xuân. Nhưng bạn cũng biết, con người, luôn giữ được những nỗi đau mãi mãi, trong trái tim mình.
Rồi một ngày, bạn về ngồi bên mái hiên cũ, nghe mùa nắng cũ trôi qua, nghe mùa mưa cũ trôi qua. Lật giở những buồn vui quá khứ, mà đâu đâu cũng mang khuôn mặt em, đâu đâu cũng là hình dáng em.
Rõ ràng bạn biết, không có người đồng hành vĩnh viễn. Cuộc hành trình bạn vẫn phải cứ tiếp tục. Những bước chân nối dài. Thành công hay thất bại cũng chỉ là dấu vết bàn chân. Chỉ duy con tim bạn luôn luôn mang lấy niềm khắc khoải. Những vết cứa của mỗi cuộc mất mát , mỗi lúc một dày. Những người đến rồi đi. Trịnh nói, như những dòng sông nhỏ. Bạn chỉ thấy, như hai vệt bánh xe trên đường cát, chập lại chung dòng rôi cũng sẽ chia ra
Tiếp tục đi với những dự cảm đau đớn đoạn lìa ở phía trước. Biết là đau, biết là quay quắt, nhưng vẫn chấp nhận. Nhưng rồi, cho dù chấp nhận với tâm thế nào cũng là nhức nhói. Cho dù chấp nhận thì vẫn có lúc lìa xa. Luẩn quẩn không? Có. Nhưng làm sao biết được. Phương hướng nào là đúng cho mình. Con đường nào là đúng cho mình? Bạn không biết. Em nói, lựa chọn xa nhau, để đoạn đường trước mặt không phải dằn vặt, rồi thanh thản mà đi. Nhưng rồi có thanh thản không? Có hết dằn vặt không? Khi mà đã để quên trên đoạn đường cũ trái tim mình ở lại. Sắp tới rồi cũng chỉ là trống rỗng, là hoang tàn.
Có những lần, niềm tin vỡ tan ra, bạn đi trong hoang mang chập chùng, những nỗi hoang mang không bao giờ dứt. Té ra , bạn nghĩ, những gì mình được dạy dỗ, chẳng có gì áp dụng được cho cuộc sống đầy đau đớn này. Những gì bạn hấp thụ được, không giống với những thứ bạn phải nếm trải. Những thất bại liên tiếp tấn công bạn, và bạn không có kỹ năng tránh né. Những thứ đó, chưa bao giờ bạn được học. Cũng như bạn không biết cách chống lại nỗi đau của ngày em đi bằng cách nào.
[còn tiếp]