TÁCH CHIỀU
tắp vào quán quen tìm cà phê, chỗ ngồi không đủ cũ
nhìn tách trà sóng sánh trên tay người phục vụ
thưa ông, tôi gọi cà phê
vâng, chiều của bà đây
không, tôi gọi cà phê
đêm không về nữa, thưa bà
chúng tôi thắp chiều để hoàng hôn rực cháy
nơi này chỉ còn chiều
người ấy quay đi
âm giọng trầm khan cõi biệt
người rót tách chiều đã chảy
tôi uống cạn hoàng hôn.
CUỘC VỀ
khi lửa âm ỉ và ký ức không nguội
điều gì bất thường và nghịch lý
ngày cuối tháng tư cha về ôm đất
đất mặn khô, đất khóc
mẹ nằm ôm biển
biển nhớ con, biển khóc
anh vuốt từng mắt cá
mắt không nhắm, mắt khóc
chị đắp mộ cá
mộ không vun, mộ khóc
em mang câu chuyện nàng tiên cá chôn theo cá
nhớ đại dương, hồn cá khóc
trên đường về nhà
tôi không gặp cha tôi
không gặp mẹ tôi
không gặp ngư dân người thân bạn bè hàng xóm
người chết đất chết rừng chết biển chết
tôi ăn gió tháng 9
nghe cô hồn rỉ tai
sinh ra là đi dần đến cái chết là rớt vào nỗi im lặng ngọt ngào tàn khốc