Kinh Buồn, Trong Rừng Cây Du Thủ-TRẦN QUỐC TOÀN

Kinh Buồn

Ngoài đêm, mưa đã bắt đầu đâm rễ
Lòng phố đen
Chảy theo dòng thao thức
Tôi đã khấn ba lần trước đoá hoa cúc,
để hết cơn sốt…
Người đi đâu về khuya khoắt lắm
Để quên tiếng nói của mình trên máng xối
Rồi nằm mộng thấy bao điều trống rỗng
Đó là một đêm cuối tháng sáu
Chị tôi gầy hơn những con đường đói khổ
Con chuột kí ức ngồi một mình trên đống hạt đậu
Nỗi đau lách qua cái lỗ phía cuối khu vườn
Nơi đó là ngọn đèn sáp ong đang hắt bóng
Bài ca của lá bắt đầu trỗ ngọn
Con dơi du ca treo mình dưới bầu trời đẫm nước
Giọt giọt trong veo…
Người về trên tháp mùa ủ dột
Rong rêu
Kinh buồn
Bên khung cửa ánh mắt chờ đợi
đám lá ngủ muộn
Thấp thoáng bóng mùa trỗ giọt trên những tầng sương khói
nở ra một đoá hoa đèn
Cửa chùa lim dim mắt Phật…

 

Trong Rừng Cây Du Thủ

Tôi gọi tên hoa tần ô
Trên những biền bãi cát khoả chân người
Có chú chim ngày mưa bay về xóm củi
Hiu hắt một đời dưới gác chuông

Chú tiểu cõng trăng đi tìm mẹ
Con đường đầy lá cỏ gai
Trăng rớm máu trắng trên ổ nhện
Thiên đường phụt tắt dưới những khuôn mặt gầy.

Những bài hát trong mùa cổ điển
Đêm trầy xước một dấu nhìn linh chỉ
Con trùng mơ về vùng đất có nhiều hạt đậu
Tra vào hốc đá huyền sử một loài chim

Giấc mơ từ trứng sinh ra
Giống dân có khuôn mặt nước biển
Ăn những con sò thái cổ trên bãi cát dài
Săn đuổi những giống loài trong rừng cây du thủ…

Please follow and like us: