Pablo Picasso/Nature Morte au Pot de Grès
1.
Từng cái bóng đi qua. Và dừng lại nghe ngóng. Chợt nhận ra từng ý nghĩ bỗng nát vụn, ngờ nghệch. Những con xúc xắc mang theo cũng vừa biết mình đã thất thời. Nỗi buồn của kẻ thua ván bài do chính mình đã tố ván cuối đến cháy túi. Thị trấn ôm đồm đa số những kẻ thất thời bỗng hoan hỉ đến nhếch nhác, bỗng diêm dúa như cô ả đã về chiều, đôi vú đã chảy đến tận rún. Tháp chuông ngôi nhà thờ cổ vẫn đứng yên đó. Vẫn trầm mặc như pháp trường đã bao đời chứng kiến các tử tội bị giảo hình. Nhưng các linh hồn còn sống vẫn chưa bao giờ biết sợ, vẫn bám riết nhau, bán chác, dấm dúi bớt tội nợ, và vẫn đem ơn cứu chuộc ra mặc cả như một loại sổ có màu.
2.
Từng cái bóng đi qua. Những trận đau thốc, đo ván, mệt nhòai. Từng chuỗi kết vội đầy tiếng than van đã khô trơ tiếng khóc. Từng trận khóc cuồng chẳng hiểu có thấu tới tận trời? Thế giới ngày càng thưa đi, vắng ngắt bóng dáng các thiên thần. Ngược lại, ngày càng nhân mãn đủ mọi loại hình tướng của ma trơi, quỷ dữ. Mặc dù vẫn còn nguyên đó những giọt chuông giáo đường vẫn thánh thót, thon thả nhỏ xuống đều đặn, đúng giờ. Nhưng hầu như mặc nhiên, bên cạnh đó ngày càng mọc lên như nấm các gentlemen clubs chớp lóa, hùng hổ, thét gào, uốn éo, loạn điên, cởi bỏ trần trụi. Các ma nữ vẫn không quên ép hai bầu vú núng nính, lấp lánh đủ màu, đủ mùi vào giữa để kẹp lấy từng mảnh giấy dollar của những kẻ trác táng.
3.
Từng ánh mắt. qua đó kịp nhận dạng ra được từng hành tung. Những kẻ chuyên lobby thời cơ bên ngòai hành lang, các sảnh đường đã lộ mặt. Cuộc đua đã rẽ vào những vòng cua khốc liệt. Gió đã đổi chiều. Canh bạc vùa hoài cũng đến lúc bị đối phương gom sạch. Những kẻ từng chuyên nghiệp trong nghề lobby danh phận cho kẻ khác bỗng chốc đã quên, hay chưa kịp lobby cái miệng hố sâu hai mét cho chính mình.
4.
Từng ánh mắt. từng cánh tay quờ quạng, mù đui. Quờ quạng dò dẫm, tìm kiếm nát trong cõi phù sinh . Cũng là lúc lửa phù phiếm cháy nổ nghe đôm đốp. Các mẫu biên kịch cuộc đời từng đầy tham vọng đang được ném dần vào lửa, từng mảnh chập chùng, ngún rụi. Cũng có những mảnh tự rời ra, tự lao vào lửa như cách tự hối tội. Lối thoát cuối cùng chẳng ai ngờ tới lại là biển lửa. Đến lúc đó các con thiêu thân mới vỡ lẽ ra mỗi thân phận họ chỉ là một nhánh củi không hơn không kém. Có nhánh đã đủ khô, có nhánh ẩm ương dôn dốt, có nhánh sũng tuôn đẫm lệ. Nhánh nào cũng mang trên lớp vỏ xù xì của mình những giấc mơ tưởng chừng như không bao giờ bắt lửa. Họ lại tiếp tục mơ. Bất giác lửa bỗng tắt. vô số nhánh đang cháy dở, thà chấp nhận số phận nửa củi nửa lọ nồi…
Tháng 9.2021