Peter Mars/Mỹ
có một cái xoáy nước. đánh thức tôi dậy lúc 5 giờ sáng. à không, tôi đang dùng giờ trong phòng. bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? à bây giờ chính xác là mấy-giờ-rồi-nhỉ. đó là cách đánh giờ trong phòng của tôi. đó là lúc tôi đặt cho nó một cái tên mà chỉ có căn phòng này mới có quyền ưng thuận. nếu nó chẳng ưng, nó sẽ dùng giờ quốc tế. ôi cái quốc tế chết tiệt làm tôi cảm thấy bất hốt già đi một cách êm ái. tôi già đi cùng giờ quốc tế với những con số. con số. con số. thế đấy, tôi thức dậy vào lúc mấy-giờ-rồi-nhỉ. à lại nói cái xoáy nước. nó cũng thuộc chuyên trách của múi giờ trong phòng. nó xoáy vĩnh hằng vào thái dương trái của tôi. nó thăm nom các bộ phận bị già đi bởi giờ quốc tế. nó hỏi rằng tôi muốn già đi hay muốn hỏi giờ chính xác trong phòng. giờ trong phòng lúc nào cũng chính xác chỉ lúc mấy-giờ-rồi-nhỉ. và cái xoáy nước đó chính là công cụ đánh giờ. lúc nào nó cũng trả lời bằng một câu hỏi. lúc nào cũng ra đáp án với một chữ mấy. thế mấy giờ rồi nhỉ hả cái giờ chính xác một đáp án kia ơi? cái xoáy nước dựng tôi dậy. nó bảo tôi chờ đến giờ này từ giờ trước rồi còn gì. mà giờ nào cũng chính xác một mốc duy nhất là tâm của xoáy nước. thế tôi nằm đây làm chi? đợi già hay sợ già? thế tôi hỏi giờ làm gì? sợ muộn hay đợi muộn? thế tôi cử động làm chi? đợi chết hay sợ chết? thế tôi định trôi ra ngoài xoáy nước ư? thôi thì đáp án bao giờ cũng lẩn mình trong vẻ ngoài của câu hỏi. giờ nào thì cũng bắt đầu bằng tiền tố mấy. thế là tôi xoay xoay. thế là tôi ngồi dậy trong căn phòng xoáy nước của tôi.
đó là cơn nghiện hay là cái gì không phải nghiện. đó là khi tôi chẳng đợi và sợ những thứ kể trên. tôi xoay xoay trong cái phòng xoay xoay. tôi ngừng lại làm chi trong nỗi nghẹt thở của giờ quốc tế. cái quốc tế làm tôi sợ già và đợi muộn. tôi kể câu chuyện dài vô nghĩa. cái xoáy nước thì xoay mà tôi lại đợi dòng chảy được khơi nguồn. ôi tôi là nguồn là tâm xoáy nước là căn phòng. thế cái xoáy nước có phải là tôi chăng? ối vặn vẹo nhau làm chi đó nữa. không khéo lại hoá tất thành câu trả lời bây giờ. thử nhá: thế-cái-xoáy-nước-có-phải-là-tôi-chăng. chủ ngữ là gì nếu theo công thức bây giờ là mấy-giờ-rồi-nhỉ? cái chủ ngữ ấy hử, có là cái ngón tay đang quầy quậy nơi đây không? cái chủ ngữ chẳng nói năng mà cứ gạch nối các từ. cái chủ ngữ tương quan gì với những cái gạch nối? cái chủ ngữ cần nối tiếp các từ à? hỏi lắm thế. không khéo lại hoá tất thành câu trả lời bây giờ.
thôi tôi đến chịu cái giờ giấc trong phòng này thôi. tôi có thể đi phòng khác thôi mà. cái phòng trong veo mà lúc nào cũng chỉn chu giờ giấc. lúc nào cũng chỉ có một đơn vị đo thời gian duy nhất để đo một thời gian duy nhất, thời gian tôi nằm giữa xoáy nước trong phòng và quay mòng mòng mòng mòng. thế thì bận gì mà hỏi với trả lời? thế thì bận chi mà nằm với ngồi? thế thì bận chi mà phòng này hay phòng nọ? thế thì bận chi mà giờ với giấc? hỏi lắm thế, vặn vẹo nhau làm chi. không khéo lại hoá tất thành câu trả lời bây giờ. tôi không thể không kết câu bằng không một dấu hỏi để tiếp tục cuộc chuyện trò hỏi-đáp tương dung này phải không không đừng kết câu không tôi lại hỏi bây giờ thế thì đánh dấu gì đây bớ người ơi đấy chút nữa là lại câu hỏi thôi thì đánh bây giờ là mấy-giờ-rồi-nhỉ… được không thôi chết không được hỏi.
và truyền thuyết kể về vị vua thời gian trong căn phòng của mình. vị vua không thích số. vị vua chỉ thích dập thẳng những cái móc câu cuối câu thành một vệt dài vừa đủ để nối những từ hỏi thành một đáp án xuôi và quy nạp thành một múi giờ duy nhất. vị vua ấy có cung điện là cái xoáy nước xoáy liên hồi kỳ trận và chẳng bao giờ phiền phức quốc tế phải phân ranh biên giới với những chiếc hộ chiếu và 12 con số nhạt nhẽo. vị vua ấy sống trong giờ xoáy nước. vị vua ấy làm việc lúc người ta gọi là 5 giờ sáng. con khỉ gió. chẳng ai làm việc lúc 5 giờ sáng. cái khoảnh khắc xíu xiu mà thực chất là không tồn tại đó thế nào mà lại thuyết phục được cả mấy tỉ người tin là có mốc thời gian là 5 giờ sáng. không có đâu ạ. không có sinh vật nào tồn tại được trong cái khoảnh khắc không hiện hữu đó. làm việc lúc 5 giờ sáng à. trật lất hết trơn hết trọi rồi. 5 giờ sáng không tồn tại, lấy đâu mà làm việc. phải có cái gì đủ lớn cho một vị vua chứ. ít ra cũng gọi là một căn phòng đi. đó cũng lại là ngôn ngữ quốc tế khỉ gió mà thôi. kiếm đâu ra cái thứ gì gọi là căn phòng. đâu đâu chỉ tôi coi căn phòng khởi phát từ đâu và kết thúc chỗ nào nào. ấy ấy khéo không lại đo đạc thiếu chính xác, làm ăn thế là không đàng hoàng nhé các kỹ sư. nhọc cười quá các bạn đầu to mắt cận ạ. không có căn phòng, không có 5 giờ sáng. chỉ có cái ẩn dụ cái xoáy nước mà thôi. chỉ có vị vua là chủ ngữ di động liên tằng và vị ngữ được nối liền từ những chữ rời và dấu gạch. thế đấy nếu các ngài muốn chơi chữ với tôi. thế đấy nếu các ngài muốn bàn bạc chính sự với tôi. xin mời các ngài vào đây trong cái xoáy nước vẫn xoáy tít đời các ngài từ trước đến giờ. từ trước đến giờ lại là một ẩn dụ ngu ngốc, tại trước và giờ là thế quái nào? xin mời vào đây và đừng đem theo những cái móc câu. các ngài không câu nổi những lão kình ngư trong thuỷ cung xoáy nước này đâu. đừng câu kéo gì sất. đập dẹt các dấu hỏi của các ngài thành dấu gạch nối đi rồi xiên và nướng lũ cá trên đôi môi hồ nghi của quý vị.
có lý, thưa đức vua, ngài có muốn dùng điểm tâm gì chăng? a cho ta món đồng hồ tan chảy của Dalí đi, ít ra cũng có kẻ biết nấu nướng thời gian đó chứ. dẫu tay nghề còn chưa được khéo cho lắm nên mấy con số còn chưa được đánh nhuyễn kìa. thôi cũng được, ăn cái giẻ rách vắt trên cành cây của lão nào. thế còn mặt trời và mặt trăng, ngài vẫn còn chưa dùng đến ạ? ôi đó là đồ trang trí trong phòng mà bạn thân yêu, ta đâu phàm ăn tục uống đến vậy. cứ để chúng cắn nhau đi để quốc tế còn cái mà giải hoà. uỷ ban hoà giải quốc tế đánh nhau loạn xà bận để tính sao cho đúng 5 giờ sáng và chấm công cho những gã thầy tu căng mắt ra để chống xuất tinh sớm. thôi đó là chuyện người ta, chẳng ảnh hưởng gì đến bữa điểm tâm của thợ nghề Dalí. à hắn lẩn góc nào rồi ấy nhỉ? sao một thợ nấu tranh cũng có tiếng là đạo đức thế mà còn chơi trò giả chết thế hử? ta không hiểu hắn định chơi khăm quốc tế đến bao giờ. ôi đức vua tôn kính của tôi, ngài lại giở trò hài hước gì đó nữa, chẳng phải ngài cũng hay gắn cho mình cái tên Dalí đó chăng, ngài cứ vô tư thoải mái dùng lẫn của tôi đi, nhưng xin ngài đừng giả vờ mình cần ai đó quật mồ lão Dalí để làm bữa điểm tâm cho ngài. thôi thì mấy cái đồng hồ đó quả là chưa mãn nhãn, hôm nay ngài muốn đào xới cái xoáy nước từ thái dương bên trái phỏng. ngài cho tôi ân hưởng với đi. ngài cứ nhe răng cắn vành tai của mình đi. ngài cứ là Dalí tôi đi, ngài cứ là quý ngài mấy-giờ-rồi-nhỉ hóm hỉnh đi. đây là vương quốc của ngài, chẳng ai bắt bẻ một kẻ sống xoay xoay trong cái giờ xoáy nước xoay xoay đó đâu.