LÂU RỒI CÕI ĐÁ
Có những nền văn minh đã hoá cây thánh giá vô hình cắm sâu trong mỗi giấc mơ phù phiếm dập vùi muôn tiếng thở dài của người mẹ huyền nhiên vẫn lặng thầm cam chịu từng giọt buồn thả trôi nơi dòng nước bao dung những hắt hiu mùa…
Những chiếc bóng nhân sư buồn lâu rồi cõi đá hỏi loài người là ai mà vô sự thả vào tháng năm cát bụi khuyết hao những niềm tin kỹ trị về một ngày mai muôn loài sẽ khai sinh miền chiêm bao chập chờn sương khói nuôi mùa tương tư vay mượn cõi nào…
QUÊ HƯƠNG BIẾT TA SỞ HỮU NHỮNG GÌ
Ta là hiện tại đông phương, là hậu duệ lưu lạc nghĩa tình khốn khó hôm qua, là tiền bối thất tình nắng mưa nơi bờ tre gốc rạ…
Quê hương biết ta sở hữu những gì không ai tranh chấp.
Đời mớ ngủ trộm đào non cõi Phật, ta một đời quên xuống tóc cạo râu, quên khao khát phép màu toà sen chánh quả, quên đua đòi tiếng kinh cầu giễu nhại tha nhân…
Ta vô trú nỗi buồn để mùa thu mãi lạc nhau từng tuổi mưa chiều vội vã thả vào đâu sắc không gì giấc mơ mồ côi giang hồ làng mạc phóng túng mãi hồi chuông khuya gõ cửa quạnh hiu người…