Lời Nguyện Nửa Khuya/Midnight Prayer-MC AMMOD NGUYỄN THỊ TƯ

 

Em mỏi mắt đợi. Mỗi đêm. Như những trinh nữ trong Kinh thánh thức thâu đêm giữ cho đèn không tắt để chờ chàng rể đến.

Em đứng trên đầu. Em đứng trên vai. Em gập người về trước. Em cong người ra sau. Em ngồi, vặn mình sang phải, sang trái.  Em đếm nhịp thở. Em nằm xuống, trở thành một thây ma.

Vẫn không thấy ánh sáng xanh.

Đơn ly hôn điền rồi, trong tay em.  Nhưng em lần chần. Lại giống mấy lần trước. Âm thầm điền đơn, rồi âm thầm xé.  Đi đâu, làm gì, khi ra khỏi vương quốc của Ngài? Em vẫn chưa tìm được chốn dung thân. Ít nhất đây là chỗ trú ẩn cao sang, có kẻ canh gác, phục dịch, có việc làm, lại được sự ngưỡng mộ của người đời.

Em và Ngài đã qua rồi thời trăng mật, nhưng với em, hết tình còn nghĩa. Em không muốn là kẻ bỏ chạy khi triều đình rối ren. Đức Vua của em, Ngài đang yếu, nghe em đòi ly hôn chắc Ngài sẽ nổi cơn thịnh nộ (dẫu biết sự ra đi của em chẳng gây trở ngại gì – Ngài còn bao cung tần mỹ nữ khác). Thêm một kẻ phản bội, Ngài sẽ nhún vai, em biết.

Ngài không hé môi với em về những người đã bỏ vương quốc ra đi. Em biết được từ nàng tì nữ thân tín của mình.

Tì nữ kể về người cung nữ già hôm nào định trốn. Ngài đã nhiếc móc người ấy rằng: “Ngươi quả tự cao tự đại. Tu dưỡng bấy lâu vẫn chưa chế ngự nổi cái tôi, chả trách mắt ngươi không nhìn được ánh sáng màu xanh ấy. Rời chốn này ngươi sẽ bị đầu thai với mười sáu kiếp làm con gián”.  Người cung nữ đã quày gót trở lại.

Nhưng em thì không thể không nghĩ về những người đã dứt áo ra đi, sẵn sàng chờ án phạt cho kẻ phản bội sau khi chết. Không bị ném vào hỏa ngục. Không bị đọa làm quỷ đói.  Nhưng đầu thai làm con gián trong mười sáu kiếp.

Trái đất từ ba trăm triệu năm trước, từ kỷ Than Đá hay sớm hơn nữa đã có gián. Gián xuất hiện trước cả khủng long. Khủng long tuyệt chủng hơn sáu chục triệu năm rồi, gián vẫn sống la liệt đến ngày nay. Tới mấy ngàn loài gián. Có loại sống lâu. Có loại chết yểu. Xui xẻo bị đầu thai thành gián Mỹ thì phải mất hơn ba mươi năm mới xong mười sáu kiếp trong thân thể con côn trùng nhiều người gớm ghiếc.

Ba mươi năm phận gián, tương đương quãng thời gian em sống với Ngài.

Từ khi nghe chuyện người cung nữ già, em hay để ý bọn gián. Em không tránh chúng như trước nữa. Con nào có phước mới bị em bắt gặp. Hiện thân của kẻ phản bội đã bỏ vương quốc ra đi? Em dẫm lên cho nó chết.  Em không phải sát thủ của loài gián, em là kẻ giải phóng. Em rút ngắn án phạt làm côn trùng cho những người phản bội.

Em không sợ đầu thai thành gián. Em sợ dư luận cười chê. Làm sao em dám công khai thú nhận rằng em đã trúng thương, em đang hấp hối. Ngày xưa bỏ gia đình bè bạn xứ sở của mình đi theo Ngài em đã bị tiếng đời dị nghị. Em đã không nao núng dâng hết những gì mình đang sở hữu, chỉ lo Ngài không mở cổng thành đón nhận. Em đã ký giao ước hiến tế linh hồn cho Ngài, không do dự.

Vẫn không thấy ánh sáng xanh. Mà em giờ đã kiệt sức.

Thì hãy ly hôn. Em tự nhủ nhiều lần. Những thập niên gần đây, vương quốc của Ngài trở nên nổi tiếng và hưng thịnh, không lặng lẽ kín đáo như thời em mới đặt chân tới. Dân chúng từ khắp nơi kéo đến xin nhập cư. Em nghĩ đó là nhờ tài năng của các quan phụ trách quảng cáo biết sử dụng thông minh phương tiện truyền thông internet. Vương quốc được rao truyền là thiên đàng trên mặt đất với năm ngàn năm lịch sử. Nơi duy nhất trên địa cầu có thể khai thông trí não con người, giúp họ nhìn tỏ sự thật, và tìm ra ý nghĩa của cuộc đời. Nơi duy nhất là lời giải đáp cho tất cả vấn nạn thể xác và tâm linh. Nơi duy nhất con người có thể nhìn thấy ánh sáng xanh.

Người xin vào vương quốc mỗi lúc một đông. Người rạn nứt tim, kẻ mưng mủ não, người sầu buồn, kẻ mất ngủ, người chán tiền, kẻ chán danh, người muốn gầy, kẻ muốn béo. Cũng có người ghi danh vì bắt chước người khác. Các quan tài chính của Ngài sấp mặt đếm tiền.  Ngài tăng phí lên gấp một trăm lần để chặn người di cư. Không kết quả. Người ta vẫn xếp hàng ngoài cổng.

Vương quốc thành ra chật ních. Vài ngày Ngài lại phải nới thêm đất. Mất nhiều binh lực, tiền của, uy tín. Ngài mệt mỏi. Rồi Ngài mất dần quyền lực. Các quan lập tức phân chia thành những vương quốc nhỏ để cát cứ. Việc giảng dạy và tập luyện cho người mới nhập cư cũng thay đổi. Mỗi vương quốc nhỏ có nội qui riêng, giáo trình riêng. Nơi nào cũng cho mình là hay nhất đúng nhất, và là nơi duy nhất ánh sáng xanh có thể được nhìn thấy.

Một hôm, Ngài sai các quan tùy tùng hộ tống đến các lớp học để thanh tra. Ngài nói với em Ngài không khỏi bàng hoàng. Phần thuyết giảng lịch sử và triết lý về vương quốc bị cắt bớt. Phần thực hành tĩnh tâm chỉ là hình thức chiếu lệ. Tất cả chú trọng vào một chuỗi các bài tập luyện thể hình, không khác như trong huấn luyện quân đội hay phòng gym ngoài đời. Ngài lắc đầu bảo không muốn vương quốc biến thành trung tâm thể dục thể hình hay chỗ trình diễn thời trang. Để đáp ứng nhu cầu chuộng lạ của dân chúng, các quan đại sư còn phát minh ra những hình thức thực hành mới. Lớp thì đại sư mang một đám dê con vào nhảy nhót đùa giỡn trên lưng trên bụng học trò khi họ đang luyện tập. Lớp khác đại sư bày ra kiểu tập động tác với lon bia trong tay. Có lớp thì chủ trương trở về với thiên nhiên, không quần áo trên người. Lớp lại muốn thanh lọc cơ thể bằng cách nâng nhiệt độ phòng đến bốn mươi độ bách phân khiến có người ngạt thở phải đi cấp cứu. Ngài kinh ngạc thấy dân chúng tuân lời đại sư răm rắp. Đại sư có nặng lời hay quát nạt cũng không sao. Mọi người thản nhiên vùng vẫy, vật lộn rên rỉ với từng tư thế khó khăn, quái dị, làm đau xác thịt.  Tan lớp mặt người nào người nấy bừng lên tự mãn, cảm thấy như đang chuộc lại được cái gì đó sai hay bất ổn trong con người mình. Nếu bền bỉ tu tập, đại sư nói, một ngày nào đó trí não tù mù cong vẹo sẽ được hanh thông, những đám mây mù sẽ tan, mình sẽ nhìn thấy được thứ ánh sáng xanh huyền bí. Nó gần hơn cả hơi thở của mình nữa.

Nhưng một ngày kia những kẻ từng bỏ vương quốc ra đi đã trở lại. Họ lẻn vào thành thả truyền đơn xúi mọi người hãy tỉnh thức. Ngoài việc rèn luyện thể xác hãy thực tập tư duy, hãy thách thức những niềm tin mù quáng và các ảo tưởng đã nhiễm trùng sưng tấy lâu nay trong trí não. Họ công khai tấn công vương quốc trên các trang mạng và Facebook. Lịch sử năm ngàn năm chỉ là chuyện hoang đường, họ bảo. Những nhà khảo cổ đào được mảnh đất sét đã vỡ một góc, thẩm định vào khoảng hai ngàn năm trăm năm trước công nguyên, trong có các nét vẽ tựa như dáng một hình nhân đầu có sừng ngồi trong tư thế khoanh chân với hai tay thả lỏng trên đầu gối, bao quanh là con hổ con voi cùng với mấy con thú khác không rõ dạng, và vài nét nguệch ngoạc trông như ký tự đến nay chưa ai phiên dịch được. Lập tức mấy ông tổ trong vương quốc của Ngài ngửa mặt lên trời hô ầm lên: Năm ngàn năm! Giọng các ngài thành tâm, run rẩy.  Thế là từ cái mảnh đất sét có sự tích năm ngàn năm của vương quốc được đẻ ra. Một con số bí ẩn, ly kỳ, đáng tự hào, dễ tin cậy, dễ tiêu hoá, dễ chinh phục, dễ lập đi lập lại, và từ đó dễ hóa thành sự thật.

Những kẻ từng bỏ vương quốc ra đi khẳng định cái lịch sử năm ngàn năm ấy là do con người bịa ra. Chứng cứ khoa học kết luận rằng các bài tập luyện trong vương quốc là do con người phát minh mới mấy thập kỷ nay, không phải do các tổ phụ của Ngài truyền lại từ mấy thiên niên kỷ trước. Họ còn tung ra phóng sự điều tra về những phẫu thuật do chấn thương từ những động tác tập luyện trong vương quốc. Càng khủng khiếp là một loạt bài về các đại sư quấy nhiễu tình dục bị giấu kín bấy lâu.

Ngài lên cơn đột quỵ. Tường thành vương quốc bất ngờ rỉ máu. Mọi người khóc ròng. Em ngã gục trong vòng tay tì nữ. Không ai muốn nghe hay muốn tin lời những kẻ phản bội. Ngài triệu tập các quan họp, thề bảo vệ danh tiếng của vương quốc mình.

Mầu nhiệm thay. Các tổ phụ vương quốc đã phù hộ. Tất cả lời giảng truyền lập đi lập lại cả thế kỷ của Ngài đã được sao chép và nằm im trong bộ nhớ của óc não con người. Các quan trong triều đình chẳng cần thanh minh hay điều trần. Tiếng lành của vương quốc vẫn cứ lan xa. Người ta cứ nườm nượp khăn gói đến.

Không chỉ còn là lời đồn đại, ai cũng tung hô vương quốc của Ngài là giải pháp cho tất cả mọi vấn đề của thế giới. Kẻ phản bội Ngài, những con gián ghê tởm ấy, chẳng thể làm gì. Hàng trăm triệu trang web nhắc đến quyền năng của Ngài. Ngày nay gia nhập vương quốc của Ngài mới là cấp tiến, là hiểu biết, là hướng tới lãnh vực tâm linh cao cả. Trở thành công dân của vương quốc mới được coi là có cuộc sống cao sang ý nghĩa vì đã thoát ra khỏi giai cấp tầm thường chỉ quẩn quanh chuyện vật chất.

Thiếu người dạy, vô số chương trình huấn luyện đại sư cấp tốc mở ra. Được danh, được mở lớp, có quyền chỉ dạy sửa sang người khác, có tiền, có sự nể trọng, ai không muốn được trở thành người thầy tâm linh. Một cái nghề sang trọng bắt đầu nở rộ trên vương quốc Ngài.

Ngài bất lực nhìn em. Vương quốc không còn chút gì như những năm xưa khi em đặt chân đến.

Ngày ngày công dân của Ngài kiêu kỳ rảo bước, vai đeo tấm thảm cuốn tròn và lỉnh kỉnh những đạo cụ cho tu tập, bao gồm cả iphone. Ai cũng đưa lên Facebook hình ảnh mình chinh phục được những tư thế người ngoài vương quốc phải choáng váng. Họ mặc những kiểu áo quần bán từ vương quốc, cử chỉ dáng bộ tương tự nhau, ăn uống thực phẩm như nhau. Họ sử dụng thứ từ ngữ người ngoài nghe không hiểu. Họ theo nhau thích cái này ghét cái kia, và không nói về những đêm khuya âm thầm đối phó với những âu lo, toan tính, và trầm cảm kinh niên của mình.

Em cũng lại đang vác trên vai tấm thảm đi tìm sự thật cổ xưa năm ngàn năm trước. Cũng như bao tín đồ khác em vâng giữ các điều răn và luật lệ như một tôi tớ trung thành, một con cừu trong bầy đàn của Ngài. Ngài đã chúc lành, ban phước, xức dầu thơm cho em. Em không muốn thành kẻ phản bội.  Ánh nến yên tĩnh. Âm thanh kinh tụng. Giọt nhạc giá buốt rắc lên linh hồn đã tận hiến của em.  Em cùng bao người chân trần bước đi chung quanh căn phòng la liệt những tấm thảm trải đều tăm tắp, đi tìm sự khai sáng.  Em vẫn trên hành trình theo Ngài, mỏi mòn tìm ánh sáng xanh ẩn núp đâu đó. Em đứng trên đầu. Em đứng trên vai.  Em cúi gập người về trước. Em bẽ cong người ra sau.  Em ngồi, vặn mình sang phải, sang trái.  Em đếm nhịp thở. Em nằm xuống, lại trở thành một thây ma.

Bao giờ em mới thấy ánh sáng xanh? Hãy bảo em.  Em van Ngài.  Em sẽ không kể với ai điều Ngài sẽ tiết lộ với em: Có ánh sáng đó không? Hay nó cũng chỉ là một thứ lưu truyền mãi với thời gian, như con kỳ lân trong huyền thoại?

 

 

 

Midnight Prayer

 

My eyes hurt from waiting. Like the virgins in the Bible staying up all night, every night, their lamps burning as they wait for the groom.

I stand on my head. I stand on my shoulders. I bend forward. I bend backward. I sit up straight, turn to the right, turn to the left. I count my breaths. I lie down, becoming a corpse.

Still, I cannot see the blue light.

The divorce application was filled out, in my hand. But I hesitate as before. Secretly filling out the form, furtively tearing it up. Where would I go, what would I do if I leave your Kingdom? I don’t have a new refuge. At least it’s luxirous here with security and servants, and I have a job that earns respect.

The honeymoon is over. Our love is gone but my gratitude still exists. I don’t want to abandon you, my King, when the Kingdom is in trouble. You’re not in good shape, a divorce would further depress you (although I understand that my leaving would not cause any inconvenience as you’re still surrounded by so many other beautiful mistresses). Another betrayer, you would shrug it off, I know.

You never disclosed me about the betrayers, those who left the Kingdom. I got the news from my loyal maid.

You just told me about the old concubine planning to escape. You berated her: You’re arrogant. All your practice here has just inflated your ego. No wonder your eyes cannot see the blue light. Dare leave this place, you will be reincarnated as a cockroach for sixteen lives.” So she stayed.

But I can’t stop thinking about the people who were so determined and left, willing to wait for the punishment reserved for betrayers. Not thrown in hell. Not made a hungy ghost. But to be reborn as a cockroach sixteen times.

I found out that cockroaches appeared on earth three hundred millions years ago, from the Carboniferous period or earlier. They were here even before dinosaurs. Dinosaurs were wiped out more than sixty millions years ago but cockroaches are still here.  There’s a few thousand kinds. Some have a long life. Some short. Bad luck if becoming an American cockroach, as it can take thirty years to finish the sixteen lives living in the body of a disgusting pest.

Thirty cockroach years, equals the time I have lived with you.

After hearing the story of your old lover, I started paying attention to cockroaches. I no longer avoid them. The lucky ones would catch my eye. Is this a betrayer who left the kingdom? I step on it. I’m not a cockroach murderer, I am a liberator. I shorten the insect life sentence for betrayers.

I’m not scared of becoming a roach. I am scared of what other people say. How would I dare admit that I am injured, I am dying. Long ago I left my husband, my family, my friends, my homeland for you, I was laughed at. I didn’t have a second thought of letting go of all my possessions. I only worried that you would not open the Kingdom gate for me. I signed a pact to give you my soul, no hesitance.

Still no blue light. And boy am I played out.

Then divorce. I’ve said it over and over, under my breath. In recent years, your Kingdom has become famous and rich. It is not quiet like it was when I first arrived. People come here from all corners of the earth. Credit for this should be given to the advertising department staff and to their clever use of the Internet. Their spin is that your Kingdom is heaven on earth with five thousand years of history. This is the only known place in the world to clear your mind, to see the truth, and to find the meaning of life. The only place on earth where you find answers to all your material and spiritual questions. And see the blue light.

More and more people apply for admission to the Kingdom. Dejected, insomniac, tired of money, tired of fame, too thin, too fat, heart-cracked, brain festering. All applicants are wounded. Some only come because their friends do. Our finance staff goes blind counting the cash. Fees were increased a hundred fold to stop the wave of people coming. To no avail. People still line up at the gate for hours to get in.

The Kingdom has no more room. Every few days you expand your realm. Turning away people and losing money makes you depressed. But you’re gradually losing absolute power. The Kingdom is now divided into smaller states. Training for newcomers has also changed. Each state has its own rules and its own curriculum. Each announces itself as the one true place where it is certain you’ll see the blue light.

One day, you ordered your entourage to take you to observe what is done. You told me you were shocked. They reduce to a sliver the lectures on philosophy and on the history of the Kingdom. Spiritual practice is only a pause, a momentary ritual. All that remains is a series of exercises, no different from army training or a gym workout. You shake your head, you say you don’t want the Kingdom transformed into a gymnasium and a fashion show. To entertain people, the senior teachers invent all kinds of new things. In one class, baby goats are brought in to jump and play on the backs and stomachs of the students. In another, they do routines with a bottle of beer in their hands. Some take a natural approach, practicing without clothes.   Others raise the room temperature to 40 degrees Celcious to cleanse the body and soul. This also causes breathing and heart problems. One student had to go to emergency. You told me you can’t believe that everyone would obey their masters without question. It’s accepted doctrine that the master can insult or abuse the disciples for their own good. Everyone struggles and moans while they do movements that are weird and painful. After class, everyone looks self-satisfied and feel like they have become purified through suffering. “Harder!” the master shouts. Very soon your crooked mind will be straightened out! The fog will lift! And you will see the blue light! It is closer to you than your own breath!”

One day the people who had left the Kingdom came back. They dropped propaganda leaflets. Awake! Do something with your mind. Challenge your blind faith in the Kingdom. They also attacked the Kingdom on the web and in Facebook. Five thousand years of tradition and history? Just a myth, they say. Archaeologists found a piece of broken clay and decided that it was at least five thousand years old.  There was a sitting human figure, with horns, feet together, hands outstretched over its knees. Around it were animals – a tiger, an elephant and maybe even turtles. And a few engraved letters that nobody can read. Immediately the sages in your Kingdom shouted to the sky “Five thousand years!” Their trembling voices were sincere. From that one piece of broken clay, the story of your Kingdom was built. Five thousand years. A mysterious number, worth feeling proud about, easy to believe in, easy to digest and repeat. Convincing! The stuff of truth.

The homecomers assured us that the history of a five thousand year-old Kingdom is just a story. Their research shows that the postures practiced in the Kingdom were actually invented just decades ago, not passed down from long dead ancestors. The betrayers also published news about the injuries caused by practices used in the Kingdom. More troubling are the sexual abuse scandals that no one in the Kingdom wants to talk about.

You suffered a stroke. The walls of the Kingdom bled. Every one cried. I collapsed into my maid’s arms. Nobody wanted to listen to the betrayers or believe their lies. You summoned a staff meeting and vowed to fight back and protect the Kingdom’s reputation.

What a miracle! The Kingdom’s ancestors must have given their blessings. All the repeated preachings for centuries have been copied and stored in the memory of people. Your staff didn’t need to explain or justify anything. The good name of the Kingdom continues to spread. Crowds of people keep coming.

And it’s not just a reckless claim. Every one knows that your Kingdom is solving all the true problems in the world. Your betrayers, disgusting cockroaches, can’t do anything about it. Thousands of web sites attest to your power. Nowadays, to join your Kingdom is to waken to spiritual truth. Become a citizen of the Kingdom and you too will enter into a world of spiritual beauty. You can leave the mediocre class that worships material things.

More demand. We have to open a new and a faster training program for masters. Who doesn’t want to teach others and fix them up and earn fame and fortune? Be a spiritual leader. A new luxurious career blossoms in our Kingdom.

You look at me, powerless. The Kingdom is nothing like when I first came.

Every day your citizens walk proudly head up, chest out, in the streets of the Kingdom. With pride, they sling a folded mat, tights and an iphone on their shoulders. They post on Facebook selfies as they conquer poses that mortals should never dream of performing. Their customized, Lululemon clothes are only sold in the Kingdom, their gestures and behaviours are unvaried. They all eat the same food and use code words that outsiders don’t understand. They like and dislike the same things, and never tell each other about the late nights, and about solitary struggles with their demons.

And I too carry a mat on my shoulder as I look for that five thousand year old, ancient truth. I obey all the rules and regulations, as your most loyal servant. Just like the other sheep in your flock. You give me blessings, anoint me with aromatic oil.  I don’t want to become a betrayer, a cockroach. The quiet and peaceful candle light. The sound of chanting. The shivering, musical notes drop on my aching soul. Along with others, I walk barefoot in a room full of spread-out mats, searching. I still follow you on your winding path, waiting for the blue light that is hiding somewhere. I stand on my head. I stand on my shoulders. I bend forward. I bend backward. I sit straight up, turn to the right, turn to the left. I count my breaths. I lie down, becoming a corpse.

When will I see the blue light? Please tell me. I beg you. I swear I won’t tell anyone what you whisper to me. Is there a blue light? Or is it something that will forever be just over the next hill, like the legendary unicorn.

 

 

Please follow and like us: