Đã có lần, Ngôn ngữ lửa-NGUYỄN THÁNH NGÃ

ĐÃ CÓ LẦN

 

Đã có lần

nhìn chim vỗ cánh

Tôi học cách bay

Từ những muộn phiền

 

Đã có lần

nhìn dơi treo ngược

Tôi treo nỗi đau

ngược với phận mình

 

Đã có lần

nhìn hoa hàm tiếu

Tôi tự hiểu tôi,

người hé tâm hồn…

 

Tôi sinh ra đời như loài hoa trái

Hạt giống tâm hồn là đất nước sinh tôi

 

Đã có lần

tôi gieo hạt giống

Hạt giống thiện lành

mọc giữa bụi gai

 

Hạt giống cỏ hoang rơi vào ruộng lúa

Mẹ khom lưng đời

Nhổ cỏ bón phân

 

Đau buồn là bùn dưỡng nuôi cuộc sống

Cuộc sống muôn màu tôi chọn màu nâu

 

Vì như đất,

tôi yêu cây lá

lá sẽ trở về

nằm dưới gốc cây…

 

 

 

NGÔN NGỮ LỬA

 

Bắt đầu từ tàn tro,

Đâu phải cháy là hết!

 

Nếu không lửa chắc người không đứng dậy

Thành bước đi đưa tới chân trời

Tro vẫn bay theo hạt cỏ gọi mời

Bón cho cây mênh mông, tha thiết

 

Có phút chốc trở thành bất diệt

Có ngọn đồi đã hóa dòng sông…

Mặt trời thiêu – có biến thành không

Cỏ vẫn mọc từ không mà có

 

Nên khao khát chính là duyên nợ!

Nhờ khát khao hơi nước bay lên

Thành mây trắng khắp cùng vũ trụ

 

Khi đã cháy là không còn cái cũ

Những mới tinh, từ ngọn lửa sinh thành

Ôi trái tim, nơi ngọn lửa chảy quanh

Từng nhịp đập biến thành ngôn ngữ

 

Có ngữ ngôn chưa viết thành câu chữ

Có tàn tro đâu phải tro tàn…

 

 

 

 

Please follow and like us: