Jean Dubuffet/Pháp
tình chảy trên tay tình rơi vào vùng tranh tối nhạt ánh mắt nhạt làn môi trôi về quá vãng trong căn phòng lờ mờ không nhìn ra thân xác người chỉ ngửi được mùi nồng nặc của mao non che kín cả một vùng thiên nhiên hoang dại lạc lối có phải em đó không chứ ai trườn vội trên chiếu chăn cô lẻ không tìm thấy nước non chỉ thấy sợi nách teo khô và bờ môi nứt nẻ trên sóng thời không hờ hững với ngụy vương hùng tráng như ác sư xé từng mảnh da thịt người treo trên cây lửa đỏ vô danh hát nhẹ khúc thư cưu mấy ngàn năm với tố nữ bao tử tây tử chiêu tử điêu tử dương tử uống trọn bao nhan sắc tuyệt thế một thời bên long sàng hoang dã của hoàng đế huyền mơ dính thân vào hố hiểm ác hư hao cùng ma nữ luyện thiên linh cái ảo diệu trôi lơ lửng giữa âm phủ nhân phủ thiên phủ chìm trong phương trời mây khói chả một ai nhìn thấy thâm ý ngoài ký ức cựa quậy rên siết trong liêu phòng của cô phụ khát thèm vinh ảo thượng lưu và xác thịt nhầy nhụa chảy từ dốc trống không xơ xác trong ngôi làng ám khói và quán mơ giữa chợ đêm bầm dập như gốc rạ mùa nước lũ cuốn trôi vào biển chết mênh mông không còn gì ngoài đôi mắt thất thần và bàn tay thô ráp láu cá đưa ra nắm bắt người tình già của một tiền kiếp nào đó từng đưa em đi bằng xe cần lao chạy rông khắp phố thành tinh luyện nghề cũ và trôi vào sở thú học thêu thùa trên bờ ngực lép với đôi môi thâm đen đẫm ướt mồ hôi thiếu cơm thiếu nước thiếu hạnh phúc không biết con chồn đen lộn dòng nào đã ban cho một lá bùa tinh quái mở con đường chạy dài đến tương lai kiểu dáng quý tộc thượng thừa với xe bóng và nhà cửa khang trang ẩn giữa vũng trời sương ảo ngậm khúc đũa dài ướp nước hoa đâm thấu lòng vực đen điu lơ thơ vài ba nhành lúa héo trôi vật vờ trên đồi trơ tím ngắt một dòng chiến thắng hảnh tiến về phía tia chớp trong trận đại hồng thủy dập vùi không biết bao nhiêu lâu đài xây vội trên cát và xác người vong thân vong đức vong ngãi vong tình ác tợ bóng con hoàng cẩu ngoài hành tinh đưa mồm lên nuốt tươi con thuồng luồng đang hô phong hoán vũ vút hồn lên trời xanh bay đi bay đi mãi theo dòng cuộn luân hồi bên ngoài cửa thiên đường rêu phủ