KIẾP CHỮ
Một hôm,
bỗng quên mình rỗng túi
Nhớ câu thơ cô độc, bọt bèo…
Quên là nguyên quán
Nhớ là lưu lạc, tha phương
Câu thơ vị thần hộ mệnh
Giữ gìn hồn phách, nhịp rung…
Lúc đói ăn đến con chữ cuối cùng
Và gục ngã không còn mẫu tự
Chữ níu thơ xin làm kiếp chữ
Thơ vực tôi làm kiếp con tằm
Tằm nhả tơ,
Cho tứ lặng thầm
Cho cốt ý bước ra ngoài câu chữ
Có bút mực không làm nên ngôn ngữ
Có bài thơ không phải là thơ…
Có hồ đồ xé toạc cơn mơ
Mới thấy hết mơ không là thực
Có người mù có con mắt thức
Có người điên rất tỉnh trong đời
Câu thơ trong veo soi bóng chữ rời
Có thể có kẻ yêu người ghét,
Nhưng để quên kiếp người cho câu thơ mãnh liệt
Tôi nguyện làm kiếp chữ mong manh….
ÁM ẢNH
Bạn tưởng tượng đi
Con người khi ăn
Sự khó nhọc cạ vào hàm răng
Nghiền nát vất vả
Con người khi uống
Sự thẳm sâu chảy qua đầu lưỡi
Thấm đẫm mối lo toan, chịu đựng
Vị giác những dòng sông nuôi tâm hồn ta thạch nhũ
Tiếng gõ những hang động trầm lắng hoang dã ném giấc mơ con người trượt trên tảng xanh rêu
Bạn vẽ bằng môi mình lên những bức tranh nụ hôn
Vẻ rực rỡ cổ tích hiện cánh đồng đầy bánh
Những chiếc bánh dân dã
Kể bằng câu chuyện quân vương
Những chiếc bánh ẩn mình trong chiếc cối thơm lừng ma thuật
Chú bé chăn bò thổi khúc ngẫu ca lên cùng gió
hóa lỏng bầu trời
Lão chăn dê huơ chiếc roi số phận viết cùng mây trắng
Mật ngữ lang thang
Cô gái thợ cấy cong chiếc lưng eo buộc một thời con gái
neo giữa cánh đồng
Ai dọn bữa ăn trên chiếc bàn trần gian
Có dọn cùng mưa nắng ?