Mốc-theo câu [bờ]ru-PHAPXA CHAN [NGUYỄN KHÁNH DUY]

 

 

ờ hồi đó tôi cũng chẳng có gì để nói đâu. ba cái vặt vãnh hoa khói cuối trời ấy mờ. thế rồi sao anh tới đây. tôi có hẹn. có hẹn với một cái nốt ruồi. nó ngự nơi nao. nơi một chữ tượng hình xăm trên da bạc. ồ vậy à. chắc là cocktail nàng pha ngon lắm. tôi nghĩ nên gọi nàng là nàng bân với món coldbrew. bởi nàng cần nhiều thời gian để tạo ra cả một lãnh nguyên trong tủ lạnh trước đã. anh chờ được chứ. chờ gì cơ. chờ nhớ được tên cái cây to nhất trong công viên nơi chúng ta lừa mị nhau lần cuối. thôi xin người. lũ chim nó cười cho đấy. tôi chỉ nhớ được lá sen và mấy hột nếp ấy thôi. rồi sao. nàng có để anh xăm lên chữ tượng hình đó không. tôi cắn khắp người nàng. và rồi nàng gọi tôi là muỗi. muỗi cắn à. đó chỉ là một phương ngữ trong khi muỗi chẳng có răng. ừ thì đó là ngôn từ ước lệ thôi mà. tại còn biết nói gì nữa đâu. khi hết biết nói gì thì người ta gọi nhau là muỗi. vậy đó. vậy à. vậy anh có thấy những cái cây cũng có nhiều vết cắn chăng. tôi không nghe những con chim báo cáo về sự tình đó. chúng có biết đâu. tại chúng là thủ phạm mà. ôi vậy á. vậy là anh đã bắt quả tang chúng. đúng thế. ngay tại đây. tôi chứng kiến mọi chuyện chỉ không nhớ tên cái cây này thôi. ở dưới cái cây này chúng tôi cắn nhau lần cuối. nàng vẫn cố tập cho tôi uống coldbrew. còn tôi cũng giả vờ ra trò biết uống cocktail này nọ. nhưng thôi bỏ đi. giá mà thuở đó tôi siêng năng như bây giờ ít bộ tịch như bây giờ. nhưng bây giờ anh thế nào. tôi ấy hả. tôi cũng ổn. cũng chẳng biết nói gì. tôi biết cách để kể câu chuyện lan man. ừ tốt đó. giờ người ta nhiều thời gian lắm. ừ thế chắc đủ thời gian cho nàng bân của tôi tạo ra cái lãnh nguyên khỉ gió của nàng. nhưng giờ có người biết pha cocktail thứ thiệt. chứ chẳng phải thứ mốc-theo giả trá mà có lúc tôi liều gọi là thơ. vậy nàng hạnh phúc rồi. ừm. hạnh phúc với nàng theo tôi là lựa chọn thứ hai. đó. tại anh nghĩ thế đó nên giờ nàng mới bỏ đi như những chú chim. đừng nói nàng bỏ đi. xin anh. đó là lời đau nhau nhất đấy. không có ai bỏ đi cả. chỉ là chúng tôi đều chờ. nàng chờ cho lãnh nguyên được kiến lập. còn tôi chờ cho mình biết thích coldbrew. biết thích là cái giống gì thế bạn ơi. một là biết hai là thích. biết uống coldbrew rồi thích uống coldbrew hoặc ngược lại. ừ câu [bờ] ru. ai đó ngồi câu bên bờ ru. ai đó mốc theo mốc meo. ai ngồi chờ ai để đến ngày biết thích. thôi bỏ đi bạn ơi. giờ bạn đã có thể thong thả kể một câu chuyện lan man. chẳng phải đó đã khác ngày xưa hồi bạn căng mình kể một câu chuyện nhạt nhẽo. giờ người ta nhiều thời gian lắm khi thời gian được để ý tới. khi người ta chờ mà chẳng biết đang chờ điều gì xảy đến. tôi kể chuyện. giá như tôi còn giữ được liên lạc của một người bạn. thì có lẽ chúng tôi đã chẳng được nhớ nhau. bạn anh thế nào. nàng đeo một sợi dây chuyền có một chú chuồn chuồn nhỏ xíu trên cổ. trên ngón tay cũng có một đôi cánh chuồn chuồn màu bạc. nếu tôi nhớ không nhầm. nhưng hồi đó tôi cứ bị làm sao đó. tôi vồ ngay lấy hai con chuồn chuồn để nhét vào một bài thơ rồi đem khoe loạn lên. rồi bạn ấy nói sao. bạn ấy chẳng nói sao cả. toàn tôi nói mà. thành phố của chúng mình giờ như một thước phim đen trắng thời bao cấp. nó khô lắm. nó nứt toác. ừ tôi có nhìn thấy quá trình xơ hóa đấy. tôi ở đó mà. kiểu như nó cháy lên một lần rồi sáng hôm sau chỉ còn lại độc mùi xăng và nước cống. còn mùi của những tiếc nuối nữa chứ bạn. còn mùi của những buổi sáng người ta đứng nép sát vào cây để cảm thấy được sống nữa chứ. còn mùi những buổi tôi sau mưa người ta bảo tôi là thích được chở ra phía quảng trường để ngửi mùa cây mưa nữa đấy. nhưng đó trở thành phi thực hết rồi bạn ạ. thế cái gì là thực. thời gian là thực. thời gian để ủ lạnh câu ru. thời gian để mốc-theo câu [bờ] ru.

 

Please follow and like us: