cuộc đời bỗng như con đường hầm
hun hút và chật chội
một giọt nước mắt rơi cũng làm nên tiếng vọng
âm vang như tiếng thét giữa rừng
con đường hầm đầy chật người
nhưng chẳng ai nhìn thấy ai giữa bóng tối dày đặc
cũng không nghe của nhau từng nhịp tim rất thật
chỉ cảm nhận trên làn da sự ẩm ướt của hơi người
vẫn biết con đường hầm không phải là cuộc đời
và bóng tối và sự chật chội sẽ không còn ở phía chan hòa ánh sáng
thế nhưng con đường hầm mãi còn hun hút
cửa hầm phía bên kia còn tít tắp xa mù
thời gian đông cứng trong đường hầm nên chẳng thể vội vàng
chầm chậm bước như dòng sông mùa khô bị rác bèo ngáng lại
chầm chậm đi trong niềm tin và tiếng cười xưa cũ
trong niềm hy vọng phía bên kia sẽ có đầy hoa dưới ánh mặt trời
đi trong cơn thèm nhìn thấy những mặt người
những đôi mắt trong veo không còn vương nỗi niềm u uất
đi dẫu niềm tin trong đôi chân có đôi khi bước hụt
đi để cho đường hầm biết nó không thể giam mãi cuộc đời…
12/9/21