Anh nhớ
Giọt bão rớt…
và mưa gõ mái đêm
lạnh lưng?
đòi vỏ chăn ngang giấc
vẫn mưa?
mưa dội vào khúc nấc
động thức lang bang…
Anh nhớ Em!
Bão mới sắp rồi
nỗi nhớ đầy đắp thêm
mưa tháng cũ khứ hồi…
làm sao ngủ được
bóng tối tan đi,
đêm ơi… đừng đêm mãi!
vội vàng lên ban mai?…
Anh cuộn mình trong mong mỏi rộng dài
Em chẳng vô tình đâu! Cũng nhớ?…
Kỷ niệm xa dồn về trăn-trở
Chao ôi, Anh nhớ… Anh nhớ Em!…
Chán…& mây và gió
chán – những đợt gió Lào nhàm nhàm cũ im
lây buồn một quẫy đạp hoài thai
anh đi?…
bỏ lại chung sống cùng Em một đống buồn, mười kho tủi hổ
những dấu chấm hỏi ấp iu những lặng im – im lặng
không Mây, không Mưa, không Trăng, không Nắng
và không Em…
không Anh…
.
đêm thỏa thích ôm ghì lấy Em, chảy vào môi, vào mắt Em,
tự do im trọc, giỡn đùa ướt bụng Em một cách ngu xuẩn và tham lam
hoàn toàn khác anh khi hằng đêm tranh giật với chúng. Hôm nào…
.
anh đi?…
để chúng thả sáo diều vào bãi tai Em những rao giảng tín điều vi vút… những bất lực, những chân lý lỗi thời… làm chết yểu những đứa con chúng mình từng sinh tạo…
cơ thể lõa hình Em thành một nghĩa địa khồng lồ đêm đêm chúng về mở hội
im im cờ quạt, lọng ô thời thượng…
ba mươi sáu con Phố, ba mươi sáu cái Phường…
cất rùi
khóa trống
nghĩa địa Em huỳnh huỵch im lặng đêm
anh đi?…
để nắng dọa vĩnh viễn tắt lụi trên môi Em
để mưa hờn bỏ mặc mắt Em khô
để tim Em đòi ngủ
để máu nóng Em chảy về đâu? Về đâu?…
để mùa hội không mong nơi nghĩa địa lõa thể Em sắp tắt.