Ngồi ôm cơn bão trên ti vi
Màn hình hiển thị xa xót
Lửa bặt căm cơn lũ vô cảm rực rỡ
thu xếp đi qua trận địa chấn cõi trời
sự thống khoái im hơi.
Những ưu phiền rơi vãi theo mưa
ngọn gió mỏng không cõng mang được hết
mẩu lá khô như niềm tin còn sót lại
vào cứu trợ thiên tai.
Những khuôn miệng vô hình há to trong gió
trận thánh ca ngân sương mù quá khứ
vằng vặc âm thanh
Bước ra từ vùng câm của trí nhớ
em đồng lõa với bóng tối
khi chiếc ti vi đã tắt
đóng lại một cơn bão đang hoành hành
đêm rảnh rang ngồi kể chuyện
Hoàng tử bé du hành sang mùa lá mới
chiếc hộp rỗng và con cừu
những đóa hoa xanh
hạnh ngộ rờ rẫm trong tiếng gió giật
em khóc vì những hoàng tử bé ngập vùi trong nước lụt
hay khóc vì một hoàng tử bé đã đánh mất một tinh cầu?
Những ngón tay long lanh trầy xước
Gỡ mớ ngôn từ ra khỏi các bài diễn văn
Theo điếu thuốc cháy rối bời
tàn tro bài thơ mệt mỏi
Trong sự đêm mặc lên một chân dung quá cố
Tôi ngồi tái lập một tuổi thơ
bên câu hát với những âm thừa
” ...Khi cành cây gãy
thì nôi sẽ rơi
cả nôi và bé
tất cả … à hời “(*)
Gió vẫn hát khúc ca ru lẫm liệt
trong đêm mọc gai nhọn
Vọng một hình dung đã khai sinh…
(*) Mother Goose