minh họa của Bách My
Ai đã từng có một cơn mưa xa trong lòng mình. Cơn mưa mịt mù ngay cánh đồng sát nhà nhưng lại là một cơn mưa xa. Mưa giăng hết lối đi về của một buổi chiều muộn. Mưa ướt tổ ấm của bầy chim non mất mẹ. Mưa khi bao người còn đang ở dưới mưa. Khi bao người đứng dưới hiên nhà chìa tay hứng đầy nước thơm khói rạ. Những cơn mưa xa thường là những cơn mưa mù mịt. Người sẽ thấy nhớ thương đôi mắt buồn của chú chó già buổi mưa về. Người tự trách mình không nhường thêm được chút cơm cho nó trong ngày nắng ấm để những chiếc xương sườn không nhô lên buồn bã lúc này. Mưa luôn chỉ ra rằng thế giới này là thế giới của cây cối. Cây cối luôn ở đó xanh tươi và bình thản. Cây lớn lên một nơi xanh tươi cho hoa thơm trái ngọt. Cây không hoảng loạn và chạy trốn. Cây nhẫn nại, kiên cường và im lặng.
Và những cơn mưa cuộc đời cay đắng, hay ngập tràn hạnh phúc của Biên là những cơn mưa xa tháng sáu.
– Ngồi im đó chờ tui hỉ!
Mưa tháng sáu biết khi nào cho ngớt, hơi đâu ngồi đó mà đợi tạnh. Tịnh không nghe lời bài hát hả?
– “Tháng Sáu trời mưa trời mưa không dứt, trời không mưa tui cũng lạy trời mưa…” Biên cười hiền pha chút bẽn lẽn sau khi dứt câu hát rồi cắp rổ băng rào ra vườn cây lá thuốc nam nhỏ nhỏ của mình. Từng chùm bông ngủ ngày hồng thẫm ướt dính nhẹp xuống cành gai lá khép. Mấy cây mè đất trùi trũi sâu ăn lá lỗ chỗ tưởng đã khô mà khi nhổ lên rễ cây còn dài hơn cả thân cứng cáp thể hiện sức sống tiềm tàng mãnh liệt lắm…
Tịnh nhớ có lần Biên nói thích hái rau hái quả trong mưa. Tưởng tượng mưa như là một bài hát cám ơn cây cỏ cho mình lá xanh, trái ngọt. Mưa như là nước mắt lưu luyến của thân cành với lá. Hay mưa như tiếng lòng của Tịnh và Biên cứ gõ vào cỏ cây hoa lá mà biểu thị vui buồn, cứ dầm thấm vào đất từng đợt để biểu thị sự hồi sinh từ cỗi cằn khô héo…
Tịnh lấy đũa khơi lớp lá chuối đầu tiên ra, cơn đói dường như ập đến bởi mùi lá chuối hấp. Thốt nhiên Tịnh nói:
– Tui xông xong rồi thì chở Biên xuống đường Bông Bay ăn bánh nậm nghen!
– Lo mà xông cho đúng bài giùm tui cái đã!
– Dạ thưa thầy, con khơi từ từ ba lớp lá chuối thì mới tới bảy thứ gai. Mấy cái lá có chứa tinh dầu ni xông xong thì tóc con cũng mướt rượt luôn. Chừ thì đang bươi cái nùi sả, thầy quấn chi chặt quá hơi hốt mặt con bỏng rồi đây thầy ơi!
Cứ mỗi lần Tịnh chọc như vậy là Biên nghe cơn mưa như những bước chân người. Những bước chân đi từng tốp, từng cặp ngang qua khúc khích trong điệu Rumba ôm eo tình tứ, đắm say…
Sau lớp chăn mỏng và tiếng khơi lá trong nồi là hai ánh mắt bừng nở niềm hạnh phúc thương yêu gắn bó. Có phải vì thế không mà mỗi khi nhớ nhung là Tịnh lại nói tui bị cảm rồi, lần này cảm nặng đôi mắt như có đám mây về áng ngữ, miệng đắng và tóc thì buồn khô khốc.
Mẹ đẻ non mà còn đẻ rớt ra Biên trên cánh đồng bắp khi mang bầu ở tháng thứ 8. Bà Cầu hốt Biên về cắt rốn và móc miếng. Biên như một cái chai sáu lăm tím xanh nằm thỏm giữa chõng tre, nằm im phơi nỗi xót xa buồn tủi của mẹ dưới cái nắng hè rưng rức. Cha cột con trâu trắng vào gốc mít chen đám người lao xao tiến về cái chõng, đôi mắt trố một nỗi thất vọng vào chính giữa hai cái bẹn nhăn nheo tím tái, ông vung roi cày quát:
– Đem chôn sống nó đi!
Mẹ hốt hoảng cào Biên vào lòng mình bế lên một tiếng khóc thét.
Mấy ngày sau con trâu trắng sùi bọt mép rồi lăn đùng ra chết khi đang nhai rơm khô phía đầu hè. Cha gào lên trong điên dại, vườn chè lá vàng tơi, khô quắt không người hái. Mùi rượu theo cơn nắng khét xông vào căn buồng đẻ của Mẹ. Mẹ mím môi nhét núm vú khô queo vào miệng Biên. Tiếng khóc như rên của Biên yếu dần và im bặt. Cha đạp giằng cánh cửa buồng văng tục những lời cay nghiệt. Cơn mưa đầu hè kèm theo những tiếng sấm vang trời, mẹ quáng quàng chạy ra sân tuôn mớ bắp đang phơi, Biên thì cứ ẹ ẹ không ra hơi vì thiếu sữa. Là ông trời không có mắt hay là những cam chịu đã đắp một ngôi mộ uất hận trên ngực mẹ…
Buổi tối mùi rượu nồng nặc gian nhà, giấc ngủ của Biên được mặc định khi tiếng thút thít của mẹ kề tai. Tiếng ru đau khổ và ngân vọng hơn bất cứ lời ru nào trên đời và Biên lớn bằng cách bú nước mắt của mẹ.
– Lũ mày biến đi ! Cút khỏi cuộc đời xám xịt của tau ngay!
Cútttttt!
[còn tiếp]