cái được gọi là cuộc đời liệu sẽ cứ cho ta quyền mơ mãi? sẽ cứ cho ta tha hồ tưởng tượng? tha hồ tự thân phác họa? sẽ cứ ngất ngây trong ảo tưởng? sẽ bất chợt thảm bại trong vai thật? sẽ cứ đổ sụp xuống? sẽ cứ cố ngoi lên? sẽ được làm lại từ đầu? sẽ giải được kiếp phù trầm nhờ rơi vào đại vận Tử Phủ Vũ Tướng? sẽ phát bởi cùng thời điểm ấy ta như hổ mọc thêm cánh bởi Tả Phù Hữu Bật đắc cách hội chiếu. cùng đồng tâm trợ lực?
bên cạnh bạn. bên cạnh tôi. mặc ai đang nói gì. mặc ai nghĩ gì. ai chửi rủa ai? ai đấm đá ai? ai kề dao cướp ai? ai tạ ơn ai? ai hãm hiếp ai? ai xin lỗi ai? ai thống hối ai? ai thề thốt cùng ai? ai ganh ăn tức ở với ai? ai gánh nợ giùm ai? ai phụ tình ai? ai lừa bịp ai? Ai cáo gian ai?… hoặc ai đang cố lẫn trốn ai. kẻ đã và đang diễn liệu đã có lúc nào soi gương? đã có lúc nào nhận ra mình từng diễn lố hay chưa?
ngày qua. đoạn tháng. bạn vẫn thò tay ra xé lịch mỗi ngày. tờ lịch chỉ hôm qua đây thôi còn mới nguyên. vẫn thuộc về bối cảnh bạn chưa được phép diễn. chưa được phép yêu đương. chỉ được phép mong ngóng nhớ nhung chờ đợi nhau rơi từng tờ lịch. lỗi hẹn. dỗi hờn. ghen tuông. xua tay. thậm chí đa mang ôm đồm… các tấu khúc của đủ mọi loại mặt nạ da người vẽ nên đủ mọi hình thái của tham. sân. si. hỉ. nộ. ái. ố. lạc. dục.
tất cả mọi biến trạng của chúng cứ như lâu nay từng được chính chúng ta dồn ép. chất chứa hết vào căn nhà tâm thức của chúng ta. căn nhà nhiều phen tưởng sẽ đầy ắp đủ thứ các món hàng lạc xoong phế phẩm của đời mình. biết bao thứ tưởng chừng sẽ quấn quýt bạn. sẽ bùng nổ. sẽ thác loạn. sẽ kích ngất. hoặc sẽ yên ả. sẽ cười vang. sẽ mếu hay sẽ khóc vùi than van cùng nội trạng.
đừng nhầm. có khi đó chỉ là một căn đồ sộ nhưng hòan tòan trống rỗng nội thất. đôi khi cũng có thể đó chỉ là một căn tòan rác rưởi. bởi khách hàng đêm qua đã bất ngờ cuốn gói ra đi thật vội. anh ta (hoặc chị ta) rời đi gấp rút quá đến nổi chưa kịp thu dọn rác. bạn hãy thử tưởng tượng xem. một căn nhà trống (vacant) ý muốn nói là hiện trạng không ai ở nhưng lại đầy rác. căn nhà đang cần bán hoặc chí ít đang cần cho thuê.
cô bạn gái ngồi bên cạnh vừa nhắc khéo tôi. coi chừng anh lan man lạc đề nhe. anh coi lại đi. xưa nay chưa từng nghe ai cho thuê hay bán chác tâm thức mình bao giờ. Chỉ có những kẻ do hám tiền nhưng lười biếng mới đanh lôi một ít chất xám trời phú của mình ra bán tạm. hắn buộc phải biến mình thành một tên hacker bất đắc dĩ để đáp ứng cho cơn đói mưu sinh cơm áo. em chỉ dám nói một phần chất xám người ta đã mang ra để đánh đổi thành cơm áo tạm bợ mà thôi. quả thật cô này khá lém lỉnh phải không bạn?
có người lại khăng khăng rằng đời là chốn hý trường. là sân khấu kịch tuồng. và khi ấy con người bị buộc phải làm diễn viên. đóng vai chánh? vai phụ? hay vai đóng thế? thủ vai hài? hay suốt đời cứ chuyên chú thủ vai bi? guồng cứ quay. vậy là cứ đóng. cứ diễn chỉ vì hai buồng phổi phải thở. bao tử phải đầy. máu huyết luôn phải tuôn chảy. từ đó họ chỉ biết phận mình là diễn viên bất chấp chuyên nghiệp hay không. chẳng còn ai rảnh để nghĩ suy. chẳng ai dư hơi mà ngồi lại xét tuồng, kiểm nghiệm tích. họ mặc nhiên tin như tin sấm truyền. mặc nhiên tung hê kẻ đã viết nên kịch bản. cứ xoắn xít. cứ trào dâng niềm hy vọng. ai cấm được chuyện ta mơ kia chứ? ai cấm ta nuôi khát vọng? ai cấm ta tố tất cả vốn liếng còn lại trong châu thân vào một canh bạc dù phải đánh đổi bằng sinh mạng? ai dám cấm ta ước mơ đổi đời? ai dám cấm kẻ đi chân đất bỗng một hôm thấy mình ngất ngưởng ngồi trên chiếc cessna riêng. bay ngang vùng trời hắn từng dán dính cái mông tuổi thơ trên lưng trâu? và thế là người ta cứ cúi gầm đầu lầm lụi diễn. diễn để có ít cơm vài tấm áo. diễn để có sách cho con ê a.
nhớ có lúc buồn quá tôi đã hỏi thằng bạn trước kia từng là đồng tù:
– ê mậy! đời này liệu sẽ có tận thế không?
nó cau mày nhìn tôi:
– chu choa! hỏi chi “tồ lô” vậy mi. đang sướng. đang xỉn. đang rên. đang phê. đang quắc cần câu…hỏi chi lạ rứa mi. tận thế chi mô mà tận thế. thôi nì. nâng ly hết lên coi. 1…2…3… dzô!
– và cứ vậy đi. cứ tiếp tục gạ. cứ tiếp tục chém. cứ tiếp tục chặt. cứ lên đời. cứ vay. cứ mượn. cứ giựt. cứ trốn. cứ tinh ranh. cứ ma mị. rồi sẽ có cơm ăn. có bia uống. có karaoke hát hò. có em út để ôm trum trủm trong tay. lo chi cho xa mi.…tương lai là cái quái quỷ chi. đâu cần chi phải biết đâu mi.
– Cái chi nữa mi? covid gì? dịch dật thì nói mẹ nó dịch dật. cô vi cô veo chi mi? túi ngày mi cứ lo bò “tréng reng”. Ta nóa dịch chi thì dịch, mi cứ nghe lời ta. cứ khóa cửa lại, mở máy lạnh, khui bia. 1…2…3… dzô…
– ê! đứa mô đưa mic coi .
rồi nó bắt đầu cất giọng hát miền Trung thật ngọt:
“Ôm giấc mộng lỡ làng. Những chiều lắng tiếng mưa rơi
Đêm say chờ trăng tàn. Tinh thu thay lá
Lá rơi đắp mộ cuộc tinh
Lá bay chất nặng tuổi đời
Nhớ người! ta rót ly này”…
(nhạc phẩm Đắp mộ cuộc tình – nhạc sĩ Vũ Thanh).
hát xong nó lại quay sang tôi.
– mi mộng lên voi hả? đừng có mơ. có mà xuống chó thôi mi.
– chỉ bởi vì mi không hiểu thôi. đời ngẫm cho cùng chỉ như cái trôn ốc thôi mi!…
Tháng 09.2021
Trả lờiChuyển tiếp |