Ngồi lại…
đừng gọi nữa, mưa chiều ngút ngái
ta quá giang năm tháng đến đây rồi
gặp người bạn,
đã lâu
lâu quá
ơ! ta à!
là ta đấy thôi!
ngồi một chút,
rồi mình đi đâu nhỉ?
đi đâu đi,
đừng mua vé khứ hồi…
ta ngồi lại với ta thêm chút nữa
nghe giọng mình
khản đặc phía khơi vơi…
Dòng sông mặc niệm
(ai đã phá nát dòng sông tuổi thơ?)
tiếng sương đêm răng rắc
gãy vỡ câu hò trên triền quê thơ ấu
ngày tôi về quặn thắt
chẳng soi được bóng mình trên hố cát hoắm sâu
chẳng soi được bóng mình nữa đâu
dòng sông lở lói
ai ơi, hạt gió lên chiều
ai ơi, câu hát cô liêu
ai ơi, miền xưa hoang quá
cây tre già ngã dạt ra đê
hát đời mình kẽo kẹt
thương cho tóc sóng lặng vào dâu bể
thương cho lũ người cơ khổ
thương cho kẻ tham lam
ngày tôi bên em
con sông hiền như mắt mẹ
vũ trụ bao la bỗng nhỏ gầy đến độ
như môi em ngan ngát nương đồng
dòng sông ôm lấy chúng mình bao dung
à ơi, dòng cũ
nay chỉ vọng lại tiếng gió rít thượng tầng
à ơi, câu hò trên triền quê thơ ấu
gãy vỡ rồi,
mắt nắng hanh hoang
tôi tìm lại bản thể đêm
thấy mình bị ký ức xưa rượt đuổi
ngã vào đêm hấp hối
những hố cát hoắm sâu nuốt chửng những mặt người…