ánh nắng chảy xuống những chiếc lá
hoa chắt hương tỏa khắp những con đường nghe đơn độc
mùi hương không tìm thấy hơi thở của con người
mùi hương xộc vào những căn nhà cao tầng
nhưng chẳng thể len qua những cánh cửa cài then kín mít
làn hương buồn rụng xuống hiên nhà bất lực
trước sự thờ ơ lạnh lẽo của con người
sáng, trên vòm cây đầy ắp tiếng chim trời
từng tiếng chim rơi xuống con đường vắng như lối vào nghĩa địa
tiếng chim nẩy lên, va vào những tấm bảng hiệu
của những hàng quán rầu rầu ngóng ánh mắt người
quê tôi đã trải qua bao nhiêu buổi sáng buồn
như cơn gió màu đen luồn tận từng hang cùng ngõ hẻm
thổi bay những tiếng cười
phả lên gương mặt người lớp giá băng
những chiếc ghế đá nằm lật úp trong công viên
nói hết nỗi niềm của những con người đã hóa ốc thu mình vào trong vỏ
nấp dưới rong rêu nằm đợi những mơ hồ…