Chàng có lắm người tình. Tôi là một. Vợ chàng biết rõ tôi, và lâu lâu cũng nổi cơn nhưng không đến mức phải đánh ghen hay hạ nhục, như mụ thường xử các ả kia. Vì tôi biết phận mình, tôi xuất hiện và rút lui đúng lúc đúng chỗ.
Em đẹp, nhưng lẳng lơ và hay bịa chuyện. Một lần chàng buột miệng. Tôi chẳng tự ái, lại còn vui. Chàng mê sắc đẹp của tôi. Đấy mới quan trọng. Các đối thủ của tôi tuy nhan sắc không bằng nhưng bọn họ khá cao tay. Không tính tới mụ vợ mặt mũi cau có hay ngồi rình bên cái rào kẽm gai quây quanh trái tim để ngỏ của chàng. May mà mụ hay ngủ gật, mắt kém nên chẳng thấy những lúc tôi lẻn vào. Các ả nhân tình kia thì luôn nghĩ ra những chiêu trò thí dỗ chàng, rủ rê chàng vào các trò chơi chính trị, vũ trường, sòng bài, á phiện. Hết mê cung này đến mê cung khác. Tôi nhờ đẹp không thì bị loại khỏi vòng chiến từ lâu.
Chàng bảo tôi lẳng lơ? Lẳng lơ thì cũng chẳng mòn, chính chuyên thì cũng chẳng sơn son để thờ…Hừm. Tôi chẳng chấp. Ai hiểu chàng hơn tôi. Đông tây kim cổ gì cũng thấu suốt, nhưng đụng đến phái nữ là chàng cứ lơ mơ. Mọi tư vấn thường xuyên của tôi coi bộ không thấm chút xíu vào cái đầu ương ngạnh của chàng. Đàn bà con gái ai không nhiều ít lẳng lơ? Các cụ bà, nếu dám nói thật, còn công nhận thích được đàn ông chú ý nữa là.
Chàng bảo tôi bịa chuyện? Lạy Chúa, đặt điều chẳng phải là năng khiếu bẩm sinh của giống cái sao. Tại tòa giải tội các linh mục cũng sẵn sàng tha thứ, vì bịa đặt có phải là tội trọng đâu.
Nhưng đó là việc của các nhà đạo đức và tâm lý học. Tôi chỉ lo chuyện nhan sắc. Vũ khí duy nhất để giữ tình yêu của tôi.
Chúng ta biết nhau đã hơn nửa thế kỷ, chàng nói. Tôi cãi với chàng là thời gian không có nghĩa gì. Nửa thế kỷ chỉ là do con người gọi vậy.
Chúng tôi quen nhau từ thuở ấu thơ. Một cuộc tình bao thăng trầm. Tôi dù lẳng lơ và hay bịa chuyện nhưng tôi chung thủy. Chàng là cuộc đời tôi. Còn chàng lại là loại người thấy trăng quên đèn. Tôi không thể kể ra cho hết những lúc trái tim tôi bị nghiến nát vì chàng. Có lúc đau đớn quá tôi nhất quyết chia tay. Nhưng cứ cãi vã, dỗi hờn, chia ly, rốt cùng lại tái hợp. Chúng tôi không bỏ nhau được. Dường như Trời bắt chúng tôi sinh ra để hiện hữu bên nhau.
Sự gì Thiên Chúa đã phối hợp loài người không được phân ly. Chàng hay dẫn lời Chúa tuy rằng chúng tôi không có tờ giấy hôn thú được chứng nhận bởi nhà thờ hay dân luật. Chúng tôi vẫn bằng cách này cách khác chuyện trò và tình tự với nhau. Mặc cho chàng lắm khi coi thường, phụ rẫy tôi vẫn nhẫn nại theo từng bước chân của chàng. Gặp chuyện vui chàng quên tôi, tôi thinh lặng. Gặp chuyện dữ, chàng trút lên tôi, tôi đẩy đưa vỗ về chàng. Chàng lao vào cuộc thi trần thế. Tôi không có sự lựa chọn nào khác, chỉ dõi mắt đợi chờ. Đường đời ngắn hay dài, lại cũng do con người phán.
Cuối cùng thì chàng đã tốt nghiệp với điểm cao. Tôi vỗ tay chúc mừng. Chàng lần lượt bước qua các cửa ải như mọi người, cắp sách đến trường học hết bậc này tiếp bậc khác, hành trình đi tìm việc, rồi ngày ngày đến sở làm, rồi tranh giành ngôi thứ tiền lương, rồi lấy vợ, mua nhà tậu xe, đua theo đồng nghiệp những món đồ chơi Samsung và Apple. Nhưng quan trọng hơn cả, chàng đã hoàn tất sứ mệnh tối thượng của một người đàn ông: Chàng tạo ra một bầy con. Con gái con trai chàng lấy chồng lấy vợ đẻ tiếp ra những bầy trẻ khác. Chàng vênh mặt khoe với mọi người tấm ảnh to treo trong phòng khách: Chàng với vòng hoa choàng cổ lấp lánh dòng chữ chứng nhận của ngài Richard Dawkins: Nhà Từ Thiện Vĩ Đại Cống Hiến Tinh Trùng Cho Nhân Loại. Tôi chia nỗi hân hoan chàng đã gia nhập đội ngũ những anh hùng góp phần vào sự tồn tại cuả loài giống con người. Chàng đã nhân giống. Gen của chàng bất tử. Chúng sẽ còn tiếp tục sao chép, tiếp tục sản sinh.
Chàng mướt mồ hôi trong cuộc chạy đường dài với những cháu chắt chút chít khác của cụ tổ A-đam. Tôi lúp xúp chạy theo. Mỗi lần chàng thành đạt thì chàng lại tí tửng ăn mừng trong vòng tay các đối thủ của tôi, tôi thầm lặng cảm tạ sự hào phóng gia ân của thượng đế. Mỗi khi chàng trượt ngã, tôi vực dậy băng bó. Chẳng phải chàng đã chạy còn nhanh hơn lần trước nữa sao? Nghe tôi nói vậy mắt chàng rưng rưng. Chàng vuốt tóc tôi, bảo bây giờ chàng mới nhận ra tôi đích thực là tình yêu duy nhất của chàng.
Rồi một ngày, mụ vợ và đàn con cháu của chàng tuyên bố độc lập. Họ cấp cho chàng giấy chứng nhận tự do. Mụ vợ chẳng thèm quấn kẽm gai quanh trái tim chàng nữa. Các ả nhân tình kia cũng không còn mặn mà. Chàng đã xong sứ mệnh.
Chàng hốt hoảng. Đôi mắt hõm sâu vì mất ngủ. Bây giờ chàng là ai? Vai trò mới của chàng là gì? Ngày mai chàng không biết phải làm gì. Giờ thì tôi không hơi sức đâu tranh cãi những thứ ngôn từ và khái niệm do con người đặt ra. Tôi còn đang lo đối phó với dung nhan ngày càng xuống cấp của mình. Chàng vẫn thao thao bên tai tôi. Vâng, một ngày nào đó, có thể ngày mai, tuần tới, tháng tới, năm tới, thập kỷ tới, chắc chắn chàng sẽ biến khỏi mặt đất này, cùng với tất cả những dấu vết của chàng. Những chuyện dở chuyện hay, những nước mắt nụ cười, những ngọt ngào cay đắng, những hy vọng tuyệt vọng, những thất bại hay thành công… chẳng còn nghĩa lý gì. Tất cả, cùng với chàng, sẽ bị lãng quên như bao nhiêu câu chuyện xưa. Như chàng và chúng chưa hề tồn tại. Như vương quốc Ebla và một nền văn minh Syria cổ xưa bị chôn lấp hàng ba bốn ngàn năm trước mới được khám phá gần đây.
Tôi không còn tha thiết tham gia vào những tranh luận với chàng. Những cuộc viếng thăm các bác sĩ thẩm mỹ đã làm tôi hao kiệt. Cả sức lực và tiền bạc. Thấy tôi nằm nhà ủ rủ, chàng bảo: “Em không cần chỉnh sửa nữa. Phụ nữ quyến rũ đàn ông ở tính nết và tài năng”. Vờ vịt! Tôi biết tỏng. Đàn ông nào không được lập trình thích vú to. Chàng nhún vai.
Những ngày này chàng quẩn quanh bên tôi, không muốn đi đâu. Ngày xưa…, chàng luôn miệng nói về tôi. Ngày xưa… Chàng thích nói về quá khứ, nhưng quá khứ nhập nhòa không rõ hình hài. Tôi lại giúp chàng, thêm thắt những tình tiết, lấp đầy những chỗ trống. Chàng và tôi hồn nhiên ráp nối những câu chuyện. Ngày xưa… Những câu chuyện ngày xưa càng trở nên sinh động, lý thú.
Tôi biết mình không thể cứ lẩn tránh một sự thật. Tôi đem ra tấm gương lớn cất giấu gần đây. Ôi lạy Chúa nhân từ. Tôi đấy ư? Một gương mặt biến dạng, sau bao cuộc phẫu thuật chất chồng lên nhau. Cái bụng mấy ngấn hồi nào hút đi cả lít mỡ giờ nhăn dúm. Bộ ngực một bên túi bắt đầu chảy xệ, ngoi ra trơ tráo, không ăn nhập gì tới cơ thể đã héo teo. Tôi trân trân ngắm lại cái gương mặt dị kỳ trong gương. Mắt tôi dừng lại ở cặp môi.
Phải làm một phẫu thuật nữa. Tôi quyết định.
Chàng nhìn đôi môi mới bơm của tôi gật gù như khen ngợi. Mụ vợ mắt kém của chàng thì bĩu môi. Các nhân tình của chàng cũng hùa gió bẻ măng. Một ả còn chụp lén cặp môi tôi bỏ lên Facebook đặt song song với hình đít con khỉ baboon. Chỉ sau một giờ đồng hồ, nhận được cả ngàn likes.
Tôi chưa kịp lên tiếng thì cơn đau bất thường ập tới. Miệng môi tôi sưng vếu lên, nhức nhối.
Không bác sĩ nào cứu được tôi.
Tôi bị nhiễm trùng nặng vùng hàm mặt sau phẫu thuật bơm môi. Bác sĩ chuyên khoa bảo từ nhiễm trùng răng lợi tới nhiễm trùng huyết rồi tử vong chỉ là một cọng tóc.
Đôi môi khủng của tôi mon men vào trái tim luôn để ngỏ của chàng. Tôi buồn bã nhấm nháp nó. Rồi đôi môi tôi lò dò trở lại não bộ của chàng nơi tôi từng lén lút trú ngụ. Tôi hôn chàng vĩnh biệt. Tôi biết chàng sẽ chẳng còn nhớ tôi. Cũng như chàng đã quên khuấy các đối thủ của tôi một thời: nào là ả Tưởng Tượng, ả Ảo Giác, ả Hoang Tưởng, ả Giấc Mơ. Và cả mụ vợ phù thủy Thực Tại.
Tôi buông hơi thở cuối cùng.
Chàng không biết tôi đã chết. Nhưng chàng không còn nói về tôi, người tình Ký Ức của chàng nữa.
Memory, the Lover
He has a raft of lovers. I’m one of them. His wife knows me well and sometimes gets edgy but at least she doesn’t vent her jealousy by hiring people to beat me or insult me publicly. She wants to do that to her other romantic rivals. For I know who I am. I appear and disappear at the right time and the right place.
You’re truly gorgeous, but flirty. And you make up stories. He once blurted out. I wasn’t offended. I was in fact delighted. He’s obsessed with my beauty. That matters. My opponents can’t compare to my looks but they’re rather skilled in enticing him. When I say “they” I include his wife, the one with the miserable looking face, who always sits on guard over a barb wire fence that surrounds his wide-open heart. Lucky for me, she’s severely nearsighted and often falls asleep so she doesn’t see me sneak in and out. His other mistresses on the other hand always think up tricks to draw him into games of discotheques, casinos, cocaine and even politics. One labyrinth after another. If I didn’t look so stunning I’d have lost out in the battle with those bitches.
He says that I flirt? Hmm. Flirting doesn’t wear a woman out. And virginity will never be painted with red lacquer to be worshipped. So, I don’t care. In fact, who understands him better than I. Oh sure, he has an impressive knowledge of everything in the world but when it comes to women he blurs. My constant advice to him never penetrates his stubborn brain. Show me one woman who doesn’t flirt! Let’s face it. Even old women, if they don’t lie, have to admit that they still like attention from men.
He says I make up things? My God, isn’t fabricating stories an innate talent of women? Even at the confessional, the priests don’t hesitate half a second to forgive them. Is it really a sin?
But I don’t want to interfere with the job of ethicists and psychologists. What I’m really concerned about is beauty. My only weapon to keep my love.
We have known each other for over half a century, he says. Time has no meaning. Half a century is only a phrase people create.
We’ve been together since childhood. A relationship filled with ups and downs. I’m a flirt and I make up stories, but I’m a loyal woman. I consider him my life. He, on the other hand, is the kind of person who, if he sees the moon, will lose his flashlight. I can’t list all the times when he shattered my heart into pieces. At times it was too painful. I had to scream for a break up. Sulking, fighting, splitting up… then finally getting back together again. We couldn’t be apart. God no doubt wants us to be together.
What God has joined together, let no man put asunder. He often quotes God’s words even though we don’t have a marriage certificate issued by the church or government. We still can in one way or another talk and make love with each other. It doesn’t affect my love the moments when he looks down on me, or even cheats on me, I go quietly wherever he goes. When things go well, he ignores me. I’m silent. When things get ugly, he turns on me. And I console him. He plunges into competitions here on earth. I have no choice but to open my eyes wide, waiting. The journey of life is short or long, made by people.
Eventually he graduates with top marks. I applaud. Step by step, like one of the sheep, he runs through each door. School, job, work. Fights for salary and promotion, gets married, buys a house, a car, competes with colleagues on Samsung and Apple toys. But most of all, he accomplishes the most sacred mission a man can have: he makes a mob of children. His children then get married and give birth to gaggles of offspring. With a nod of his head, he draws attention to a picture hanging on his living room wall. He’s standing proudly with a flower garland around his neck and a Richard Dawkins’ line that sparkles below: The Great Philanthropist who dedicated semen for mankind. I congratulate him for joining the heroes in contributing to human existence. He has produced sperm. His genes are immortal. They will continue to copy, continue to spread.
He sweats, exhausted, in marathons with the children, grandchildren, and the great great grandchildren of forefather Adam. I run with him. Each time he achieves something he’s happy to celebrate it in the arms of my opponents while I silently am thankful for God’s generosity to us both. Each time he falls, I help him up and bandage him. Didn’t you run even faster than last time? Listening to me, tears well up his eyes. He strokes my hair, saying that not until now has he realized I’m his only love.
One fateful day, his wife and children and grandchildren declare their independence. They hand him the certificate of freedom. His wife doesn’t bother wrapping barbed wire around his open heart any more. The other bitches are no longer crazy about him. Mission accomplished!
He panics. His eyes are sunken by lack of sleep. Who is he now? What’s his role? He doesn’t know what to do tomorrow. I have no energy left to argue with him. Again, language, concepts. Verbiage! I need to deal with my appearance that’s getting frayed, worn out. He still talks non-stop in my ear. Yes, some day, tomorrow, the day after, or next month, or next year, or even next decade, he surely will disappear from this earth, without a trace. Good and bad stories, hope and despair, success or failure no longer have meaning. All, along with him, will be forgotten. As if they and he never existed. Like the Ebla kingdom and the ancient Syrian civilization buried for over three thousand years and just now discovered.
I’m not in the mood to talk to him anymore. The visits to cosmetic surgeons have played me out. Energy and money. Seeing me stay at home, sullen, he says, “You don’t need to have anything fixed. Women attract men with personality and talent”. Liar! I wasn’t born yesterday. Which man isn’t programmed to be obsessed with big boobs? He shrugged.
These days he sticks to me like velcro. He doesn’t want to go anywhere. Once upon a time…, he starts talking about me. Once upon a time… He likes to talk about the past, but the past is blurred. Again I help him, adding details, filling in the blanks. He and I enthusiastically connect the stories. Once upon a time… The old stories have again become lively and interesting.
I know I can’t cancel out the truth. I bring out the big mirror I’ve been avoiding. Oh, God of mercy. Me? A distorted face, after so many surgeries heaped upon it. The belly, that had a few liters of fat sucked out of it, has now become a gigantic wrinkle. The bag in one breast starts drooping, sticking out shamelessly, and has nothing to do with the shrunken body. I keep staring at a bizarre woman in the mirror. My eyes stop at her lips.
One more surgery. I decide.
He looks at my newly filled lips, nodding with admiration. His near-sighted wife purses her lips. His bitchy lovers side with her. One even takes a photo of my lips and posts it on Facebook, with the picture of a baboon’s ass. In just an hour, thousands of hits.
Before I can respond an unusual pain comes. My mouth is swollen, burning, hurting. No doctors can save me.
The whole area around my mouth is infected after surgery. The oral maxillofacial surgeon announces that from gum infection to blood infection to death is only a hair away.
My swollen lips gently travel to his always wide open heart. I sadly savour it. Then my lips slowly return to his brain where I used to hide. I kiss him good-bye. I know he will not remember me. Just like he has forgotten for good the bitches who once opposed me: Imagination, Illusion, Hallucination, and Dream. And his witch wife Reality.
I let out my last breath.
He doesn’t know I’m dead. But he no longer talks about me, his one true lover Memory.