Sinh mệnh [tiếp theo]-TRƯƠNG THỊ BÁCH MY

minh họa của Bách My

 

 

Biên gặp Tịnh dưới cơn mưa rừng tháng sáu. Lần đầu tiên Biên cảm thức được nước mưa có thể thấm vào da thịt mình. Hai nắp túi áo lao động màu xanh đội lên hở rớt ra từ đó vài quả dâu chín. Tóc nhẹp mùi hăng hắng, cay cay của nắng, da đẫm mùi mùn đất và gỗ mục, đôi bắp chân thơm mùi trầm của nấm rừng. Mùi của cánh rừng sau mưa đã tắm táp những tháng ngày cằn cỗi của họ. Họ không trao đổi với nhau bằng lời nói. Họ là người từ trăm năm mãn ngày xa cách. Họ đoàn tụ như một ước hẹn.

Theo anh về cỏ xếp mượt đường quen

Vài em bé bên đồi tung tăng diều sáo

Chị gà mái quáng quàng cào rơm kiếm ổ

Trâu nhai bắp cây lạo xạo phía sau vườn…

­­­­­­­­­­­

Đưa em vào mùa hát khúc yêu thương

Sen nở rộ gió đưa hương khèo chân em mỗi sớm

Lũ bướm bên khóm Lài rung hương nghịch ngợm

Hạ trong veo trong mỗi sớm có nhau về…

 

Biên như con chim Kơ Tia an ổn ríu rít, véo von trong cánh rừng già. Như dòng nước suối đang chảy qua một quãng trời xanh thẳm. Như một tiếng đàn ngân dưới vòm lá ấm. Căn nhà tranh cha đã đốt trong cơn say đã hỏa táng luôn một quãng thanh xuân nhọc nhằn, bất hạnh của mẹ.

Mẹ nói: Người đàn bà không hẳn đẹp ở eo thon, ngực nở. Mà ở đôi vai có gánh được nỗi buồn mới bước được bước thong dong?!

Đôi bàn chân Giao Chỉ của mẹ đã ngừng những bước thong dong ấy cũng vào một ngày mưa tháng sáu.

Tháng Sáu , khi con chim “bắt cô trói cột” về kêu quanh xóm vắng, Biên lại nhớ mẹ như cô gái đôi mươi bị ốm. Màu nắng, tiếng chim hót và mùi thơm đồng ruộng sau thu hoạch làm mẹ bối rối và hối tiếc.

– Ai mà nghĩ con chim đó còn hót y cái giọng ngày xưa con nhỉ! Khi mọi con mương trong veo vắt qua xóm làng mình đã sụt sệ đầy đất rồi. Khóm tre xanh dài nối hai cái gò có bao nhiêu là cây thuốc chừ cũng đứng le que ba bốn cây lá ngai ngái vàng nhìn lên quả đồi trọc sỏi.

– Mẹ không tưởng tượng được mình đã gần chạm mốc 60 khi buổi sáng tháng sáu một luồng tia nắng man mác hương hoa sứ hoa lài còn lọt kẽ vách đơm vào vách mũi.

Bỗng dưng mẹ không muốn trở dậy nữa. Nằm im lắng nghe hơi thở gần của mình. Nghe mùi hương đang lan thấm vào làn da khô chai sạm. Nghe con tim khẽ khàng bắt nhịp. Nghe những sợi tóc pha sương uống dầm nước mắt… Rồi nghe tiếng đôi chân khỏa lúa ngoài tấm bạt trước sân, suốt mùa hè thì đôi chân của mình là thứ mẹ nhìn thấy và nghĩ về nhiều nhất. Đôi chân Giao Chỉ không như hình dung của mọi người khi nhìn thấy hình dáng của mẹ. Các móng thì nhỏ và cứng khi muốn sơn sửa cho sang như người ta cũng không được. Đôi chân khỏa lúa nhất 8 sào lúa mỗi mùa.

Có đôi lần Biên hỏi sao mẹ không dùng bồ cào cho nhanh như người ta, trưa nắng như đổ lửa mà mẹ cứ đá dọc hai bàn chân đi ngang dọc khi thì mấy cái nong, khi thì tấm bạt bốn người gấp mới được?

Cũng chẳng hiểu sao mẹ ưng làm toàn chuyện khổ hơn như rứa. Khi đi quay lúa như vậy mẹ có cảm giác hạnh phúc khi bàn chân được chạm, được cảm nhận thành quả lao động của mình. Hạt lúa được nâng niu dường như nó cũng vui và gạo sẽ ngon hơn thì phải…

Phải thật hiếm hoi lắm khi sáng nay mẹ nghe tiếng cành cây mít khô rụng rớt trên mái tôn chuồng gà. Chuồng heo trống rỗng từ đợt tết cha trở bịnh mà mẹ nghe tiếng con heo nái nó kêu hiền khô trong chuồng. Tiếng kêu hiền tới mức để mẹ biết được nó đói đến mức nào sau mấy hôm mẹ trực bệnh viện gửi hàng xóm cho ăn thất bát. Mẹ nghe thấy tiếng con kêu giật ngược hỏi cái chổi quét nhà mẹ để mô? Cái thùng diêm quẹt để nhen lửa mẹ để mô? Cái đòn gánh gánh nước mẹ cất mô rồi hả mẹ?…

Con chim “bắt cô trói cột” còn chưa đậu xuống ngọn tre như thường lệ thì mẹ đã ngồi dậy và đã thấy trời đất tối đen như mực. Cái chổi quét nhà vẫn móc ngay trên chạn ba cây sắn ở gần góc bếp. Cái thùng diêm quẹt nằm trên góc đầu tủ mèo. Cái đòn gánh mẹ cất dưới gầm giường giữa mấu hai đầu tròng dây, tròng gióng đã mòn nhẵn…

Đêm đêm Biên lại chiêm bao thấy mẹ. Mẹ đi chiếc xe đạp giàn ngang cũ kĩ, đôi mắt như cô gái mười tám, tóc mẹ xõa bồng bềnh ngược cơn gió chiều. Mẹ nói với Biên mẹ phải đi rồi, mẹ không canh giữ mùa hè nữa. Mẹ không còn nỗi lo sợ lúa ướt , không còn sợ bầy quạ ăn hết đám bắp hay ruộng dưa hấu sẽ nứt bởi những cơn mưa giông bất chợt của mùa hè nữa… Mẹ đã chẳng giữ được niềm vui nào cho riêng mình và càng không thể ngăn cản những nỗi buồn phải đến. Mẹ đã không làm được điều gì đúng cả ngay cả việc hi sinh hết tuổi xuân của mẹ cũng là điều vô nghĩa và vớ vẩn rồi. Cả con rồi cũng bận loay hoay với tóc dài, tóc ngắn. Bận với chiếc máy giặt mới mua, xem nó chạy êm hay không. Bận lòng với những chiếc váy manocanh đang diện đứng trong những shop thời trang, bận rửa cho sáng bóng mấy cái tăm xe mỗi lúc về nhà thăm mẹ… Mẹ bỗng quay quắt nhớ con khi con lên tám tuổi. Mẹ nhớ con phập phồng theo cơn ho của mẹ, nhớ bàn tay bé nhỏ của con đưa lên vuốt nhẹ dấu chân chim đầu tiên trên đuôi mắt mẹ khi con tưởng rằng mẹ đã ngủ say. Rồi con lên chín, lên mười vẫn che chở mẹ trong những cơn mưa cuộc đời. Mẹ đã có lúc vùi đầu vào ngực con mà khóc, bàn tay con đã từng biết vuốt cho những niềm vui, nỗi buồn trong mẹ thẳng thớm… Khi con còn đang bận lòng với những điều không thể đến thì mẹ đã lú lẫn để không còn nhận ra con hiện tại. Mẹ đi tìm con của mẹ, đứa con cho mẹ sức mạnh để bước qua hết những đêm dài đói khổ. Đứa con cho mẹ nhớ nhung hết cuộc đời này.

Không kịp chạy ra khỏi giấc mơ, Biên khóc oà!

 

[còn tiếp]

Please follow and like us: