Bunkt/Mỹ
Ngoài trời đang là đầu mùa hạ/Những tiếng huýt sáo vang ra từ khu rừng—của con người hay là của lũ chim/ Outdoors it is early summer/From the greenwood come whistles-of humans or birds/ TOMAS TRANSTRÖMER/KHÚC CA BUỒN
tôi cứ muốn nhắc lại những thứ ấy như thể để cho người đời tin rằng bầu trời của tuổi thơ tôi là cao rộng biết chừng nào, gió thì nhiều vô kể, còn lũ chim thì vô ưu, bỏ đi sự lường gạt của người lớn, rằng, chuồn chuồn cắn rốn thì biết bay, buồi sáng mùa thu, tháng tám, tôi ngồi ở sân nhà mình hồi họp nhìn lũ chuồn chuồn từng đàn quần thảo ở trên đầu tôi, chúng bay thấp đến nỗi tôi cứ có cảm tưởng những đôi cánh mỏng của chúng sắp va vào mắt mũi tôi, thật ra đấy chỉ là thứ cảm thức sai lệch, thứ cảm thức về niềm vui sướng, rằng, toàn thể lũ chuồn chuồn trên mặt đất là đang kéo đến gặp tôi, có phải là toàn thể lũ chúng đang rất thích tôi không nhỉ, tôi không biết, nhưng cứ cảm thấy vui sướng trong lòng, lúc đầu tôi chỉ định xem thử lũ chúng đang muốn gì, nhưng ngồi nhìn một chặp thì bị lũ chúng hớp hồn, có thể nói thế này, một vùng trời đất kiêu căng, tráng lệ, và đầy vẻ khiêu khích là đang ngự ở trên đầu tôi, lấp lánh những mơ ước, những hoài bão, những tận hưởng, cái đám chuồn chuồn ấy, có vẻ là đang rất tha thiết với những gì đang diễn ra chung quanh: có một trẻ thơ đang ngồi ở bên dưới bầu trời mùa thu để chờ đợi một thứ gì đấy đừng nói đấy là thế giới thần tiên đấy nhé, lũ chuồn chuồn là đang đảo lượn, nhìn ngắm, có vẻ chẳng muốn rời đi, không phải chỉ vài lời là nói được cái cảnh trời đất phong nhiêu đang ngự ở trên đầu tôi đâu nhé, đang ngự ở trên đầu tôi là hằng nghìn con chuồn chuồn đang bay, cứ nối đuôi nhau mà bay, có một thứ thông báo nào đó không phải bằng lời nói cho một cuộc hội tụ của lũ chuồn chuồn không nhỉ, tôi không biết, buổi sáng mùa thu, bầu trời thì nhiều gió, và buồn bã, lũ chuồn chuồn thì vẫn bay, quả tình là lũ chuồn chuồn đang rất vui, nhưng tôi thì không vui, bỡi đang khổ sở với thứ hiếu kỳ ngu ngốc của tuổi thơ, rằng, tôi cứ muốn biết là gió mang lũ chuồn chuồn đến chỗ tôi, hay là lũ chưồn chuồn mang gió đến chỗ tôi, tại sao ta nghĩ không ra nhỉ, buổi sáng mùa thu, bầu trời thì nhiều gió, và buồn bã, tôi lại nghĩ đến lũ chim trời, lũ chim mang gió đi hay gió mang chim đi nhỉ, buổi sáng mùa thu, bầu trời thì buồn bã, và nhiều gió, tôi thì ngồi nhìn lũ chuồn chưồn vờn trên đầu, và cứ thấy mỗi lúc mỗi rối rắm hơn về mối quan hệ giữa gió với lũ chuồn chuồn và lũ chim, cứ thấy rối rắm trong nghĩ ngợi, nhưng lại rất vui, hóa ra, rối rắm trong nghĩ ngợi lại là niềm vui của tuổi thơ, về sau, khi thấy mình luôn bị vây hãm, luôn bị phủ nhận bỡi cái thế giới loài người đầy rối rắm, tôi cứ nhớ đến thứ rối rắm của tuổi thơ tôi, rất nhớ, tại vì sao tôi lại chẳng thể ngồi như thế từ lúc chưa thể hiểu hết mối quan hệ giữa các sự vật trong thế giới cho đến khi già chết nhỉ, cứ ngồi như thế trong niềm vui rối rắm, lũ chuồn chuồn thì vờn ở trên đầu tôi, còn tôi thì cứ nghĩ mãi nghĩ mãi gió mang chuồn chuồn đi hay là chuồn chuồn mang gió đi,