Con đường lạ lắm
mình cứ thử đến đây tìm mùa
hạ trộn nắng lùa vào heo may cho lá úa rơi
ngập cả khu rừng cấm 41 trên xe đò chạy
vội vào ninh hòa không kịp uống một ngụm nước chỉ
ngoái lại nhìn thanh giang mà khát cố hương không mong ngày trở lại độc sơn
con đường lạ lắm băng từ
nha trang vào cam ranh theo chiếc thuyền thúng lênh đênh trên biển tối giữa bão đạn và hận thù giăng
mắc như lưới bủa vây mong bắt được con cá vàng óng ánh 31 tài hoa trông ngóng nơi dương đông hừng sáng
đừng nghĩ rằng cứ đến và ra lệnh cho rừng cây tự
cắt đứt mạch sống và sắp hàng dài bò lên những chiếc xe chở của cải hận thù về chốn nợ nần nào đó
vì vô sản vì cần lao mi cứ cố ở
lại cởi hết manh áo này chiếc quần xà lỏn kia cố bắt nhóm người vô tưởng vô tâm đắp đê ngăn cản sự giàu có đến từ phương nam và hòa đồng trong ruộng hoang tìm hạt gạo về nấu cháo hoa rất loãng cứu đói cho loài nô lệ tật nguyền bò lê lếch trên sàn nứa mục nát 75 gian nan trui rèn chiếc dao chiếc búa chiếc cuốc cho cách tân cách cựu cách lao xao đẩy
hạnh phúc lên trời cao cho tiếng thét của con chim ưng xé nát loài bồ câu giả mạo bay tìm nhánh ôliu trên đỉnh
thất sơn vắng bóng nguyên thần bửu sơn kỳ hương
ngọc hân ơi hãy thử đốt cờ đào thả
tro than xuống vịnh hà tiên
để tưởng nhớ hồn người xưa ngậm ngùi trên đỉnh cựu sơn tìm tri kỷ tâm sự một đời dang dở
một đời quân vương oai dũng với tiếng huýt sáo gọi đàn tụ về nam qui mộ bao nhơn đức vô thường
con đường nào cứ lạ cứ quen xoáy tuýt vòng từ thượng cổ trung cổ hạ cổ qua hôm nay và ngày mai trĩu nặng ưu tư rồng quảng ôm rồng việt nhe răng cắt tỉa thềm lục cửu đoạn và đại dương diêm tinh xám xịt làm mồi ngon cho con xích đao bao năm nay và còn bao năm nào nữa đây
ôi ! con đường hoàng hôn !
Chào em đã đến
thời gian chảy rớt trên căn nhà
hoang 56 năm
bóng em còn in dưới tàng
dừa buổi trưa thời tình sử với ánh ngọ trắng long lanh trong đáy mắt tươi non màu hạt dẻ
chào em đã
đến và ở lại thật
nhẹ trong ta như làn gió thoảng
vô thường mê đắm khúc tình đầu sương khói
tan vô cùng vào Thần
khúc đêm nghe như Dante cất tiếng rên luyến ái với Beatrice trong tình yêu thuần khiết
và dục lạc trôi bềnh bồng trong miền luyện ngục
trở lại nơi này trong hình
hài cổ quái của một người lính bại trận với manh áo tả tơi và tâm hồn thất thần nhìn trần thế chảy qua bao thế kỷ
khép kín ước mơ trong u cốc
chắng còn gì ngoài những hoài
niệm bốc hơi ẩm mốc quanh trang trại súc
vật với gió hú và bụi cát bay mù
xóa hết mặt trời mặt trăng và
các vì sao rất gần rất xa như hơi
thở của em trong cơn hồn xác vật lộn giữa
sinh tử
có không
đi về đâu trái thơ tím cháy tóc bạc nụ
hôn sầu
và rất sâu nơi hoang địa viễn
du một thời xa vắng
rừng cấm tắm rã nhan sắc mê mệt hôm
nào trong cơn nhớ khát đậu trên
hai trái đào dậy mẩy lòng nao nao
màu hoa hoàng hôn mở ngõ một
trang đời biệt ly khô khốc chiều xuân
muộn
cố nhân ơi !