Như ảo như thực
Cẩu xích chạy qua cầu sương đến bạch
diêm đồng ru con én về hát khúc vu qui cho núi rừng tây bắc xanh mồ quả phụ ngậm oan tình một cõi đời đứng nhìn ruộng đồng bốc cháy
Dưới chiều bước chân lạc
qua phố biển đen đến bên đầm nước lợ đưa chiếc vòi ra hút cạn tủy diêm khô vật vờ cuối thi nại am vẽ trên vách trống toàn ký tự vuông của thời hoàng đế mông muội
Từng đàn ngạ quỷ sắp hàng bước
qua cầu không nhịp gặp lính không đầu hái tim và óc não phơi ra trên trường sơn không một bóng cây
Tiếng còi hú vang kêu gọi bao nhiêu người
tình là diêm lão diêm phu diêm phụ diêm nữ đến đây trải chiếu cùng diễn vở tuồng xiếc ảo trên cây thập tự nát nhàu như chiếc áo trấn thủ mùa biên tái
Em không đến vì em đã ra ngoài biên giới giữa có và không giữa vinh quang và khổ nhọc giữa đồng bằng và đại dương giữa văn minh và thiên đường ủ rũ
Cứ ở tạm nơi ấy bao nhiêu thế
kỷ để thấy bọn ngốc ngày xưa ca ngợi chiếc bong bóng tô hồng những hình nhân mơ
mộng chạy quanh bờ vực thẳm tự do với âm thanh ảo huyền xứ lạ Siberia
Mùi nước biển bây giờ là mùi
khét của nhựa đường và mùi khói của bụi thời gian
Có ai đủ lãng mạn để cùng ta uống chén độc
tửu rồi băng qua mảnh trời trùng điệp mây trắng và trở về nơi lũng sâu ngủ vùi cùng em trong chợ thánh tràn ngập tình chảy nhớt lưu li
Thức dậy nửa khuya nghe trái mận chín rớt trên đền ngực phập phồng hình ảnh thần hoa sen cai trị muôn năm trong chiếc áo quan kết bằng ánh trăng như thực
Như thực như ảo như đảo như điên giữa biển khi có khi không khi nước lớn nước ròng phủ lên thân xác tình quân vạm vỡ thổi hải sa bồi đắp những bãi đá đã biến mất từ lúc thiên trào đưa miệng nuốt chửng một đường dài bể dâu
Cá đã cắn câu
thiên thư đã định có ưu
tư cũng thế thôi !
Chào môi em
Không còn là giai nhân em vẫn đến đêm đêm canh giấc ngủ
của loài cây không hoa loài mây không biết
tan vào đâu để tinh chất của thánh mẫu tưới tẩm địa ngục này một ngày hai ngày và cả một mùa
miên viễn dưới chân
Cứ đứng lại không cần thực phẩm của loài lang trung
hãy tiến lên và tiến lên mãi trên mặt nước của hồ động đình phơi xác những con vật lĩnh nam xa lắm về trước thời
xuân thu tối tăm không thấy mặt trời
Hình hài này đã từng mảnh tan theo tình hận tan theo ký ức lầm lỡ trong vườn hồng nhợt nhạt với hương
ân ái chập chờn dưới làn sương mỏng chìm theo dòng thanh giang viễn mơ trói chân người tình bên độc sơn cô quạnh không theo được bóng em lướt nhanh dưới gót hồng nam phương về hôn quỳnh như bên cầu vồng tử biệt
Lưỡi gươm sắc này mi cắt nhanh đi lòng ái quốc của loài long việt bao phủ chín cù lao phương nam dậy sóng
cứ tạm cho là một ngàn năm nữa để cấy hết tinh trùng của loài du mục trong ao ruộng đen thẳm nơi vùng đầm lầy đầy chông gai nở chậm
biến ảo thành
đàn chim lạc bay về qui tụ cỏ cây
thi nhạc minh triết trời phương vô
thanh thanh niêm hoa
vi tiếu tỏa châu nam
nhuộm vàng châu ngọc
ngọc đồng
ngọc thềm
ngọc hải mênh mông
chẳng tan vào đâu
đứng thẳng đầu
bước mau lên
về nguồn bình minh
mở hoan khúc
chào sơn hà
chào môi em …