Vực xoáy
Nhớ bãi bồi bên sông
Nhớ vực xoáy bên sông
Nhớ lưỡi liềm cắt cỏ bên sông
Nhớ mái tóc bên sông
Nhớ môi hồng chớm đỏ bên sông
Nhớ dáng thẹn thùng bên sông
Nhớ cờ bắp lay bên sông
Nhớ mùi bắp nướng bên sông
Nhớ vệt lọ lem bên sông
Ta ngồi một mình trên đỉnh núi
Nhấm nháp vài hạt bắp em vừa gửi
Ta đã chìm vào vực xoáy
Người đi xuyên tường
Hai người đi xuyên tường không gặp nhau, bởi cùng một thời khắc cao độ của nhung nhớ, họ xuyên tường. Họ vừa đến thì họ cũng vừa kịp vắng, vừa hoán đổi
Một người đi xuyên tường, chưa hẳn đã gặp nhau, vì một trong người bên kia đã rời xa hun hút, họ đã tìm một bến bờ nào đó để đỗ, một bến bờ phẳng không đèo dốc của sự chờ đợi thăm thẳm, bỏ lại căn phòng đầy rêu mốc, bỏ lại sợi tóc thủy chung tơ nhện, đung đưa ca bài ca tro bụi
Ta không xuyên tường, chúng ta đã gần nhau, chí ít nghe người bên kia khẽ động, tiếng cô đơn rít dài ngộp thở, cảm mà thương…