Em khép lại trang nồng nàn con gái
Để mặc anh ngơ ngẩn một bên đời
Nghe gió giật giữa vực mùa hoang vắng
Vết hằn nào in dấu phía mù khơi.
Em bước chậm nơi địa đàng phù chú
Sáng linh lan hương lá mới sang mùa
Đêm nguyệt tận anh choàng tay mớ ngủ
Nghe bên mình vực thẳm một hoang vu.
Anh đã níu cơn mê ngày tháng cũ
Giữ vết chân muông thú đã xa bầy
Diệp lục gió nã nồng màu hư ảo
Rồi âm thầm buông lỏng một vòng tay.
Anh về nhặt kí ức vùi trong lá
Nơi hương xưa còn vướng vất mùa sương
Nhớ em nhé tận cõi nào xa ngái
Anh còn chờ khuất dạng một trận buồn.