Trên cánh đồng trời đông ta
vớt những hạt lúa rơi vãi dưới chân người
nông phu buổi sáng chưa có một hạt cơm
nào trong dạ dày teo tóp
những năm dài chờ hạnh phúc
rớt vô tình từ trời cao vời vợi xuống
đáy vực sâu hun hút những con
đỉa hát bài tình ca rừng u minh úa lá mùa nước mặn
con cá sấu đưa mồm cắn con chim bói cá từ đâu nhào lộn xuống vũng sình độc lập
lôi con cua đồng ra khỏi miền tự do chạy nhảy trong trường giang bùn nước ẩm ngây mùi gốc rạ
Cẩm hoan ơi chiếu chăn em có che kín niềm khao khát đời
mộng bay qua đại dương cùng người tình Nh.Tay Ngàn viết
từng thi khúc Cửu Long giang trên phố chiều Sài Gòn hôn Paris vỡ nát hơi thở trăm năm chờ mãi ngày về
Gõ nhịp trống đồng niệm mật chú Tây Tạng chảy tinh túy Mật tông óng ánh hơi thở Lạt Ma nhuộm nhũ vàng khắp trời Âu bừng dậy chín mươi chín ánh hào quang chói rọi
Đến rồi đi qua viện đại học Vạn Hạnh nghe Tư tưởng cất tiếng hú mặt trời sinh xuất những tài hoa xây đắp hào lũy nhiệm mầu ảnh hiện cõi tịnh độ kim cương
Chiêm bái những con đường trải lụa đã đi qua
Cảm tạ đạo không vô vi lá non mời em về
nối nhịp tình đạo
ươm mầm tình nụ
xa rồi tình thu
tan vỡ tình đậm
hoa vô ưu nở giữa
vầng nhật nguyệt trắng
song đôi
mật triết hóa thành mật ngôn
sương long lanh trong bánh xe pháp luân
sáu mươi năm nhớ quá
những nhánh lúa nổi
nhuộm hồng chín phương trời và
một phương đất cho ai ?