Chiều gió lớn
Bầy sáo đen trở về kêu tha thiết
Khói sóng mù khơi, giọt lệ lăn
Đôi má nóng, bờ môi ấm cúng
Người xưa, người xưa, chiều mưa giăng.
Gió réo,che bàn tay co quắp
Lạnh nổi người,tôi thắp lửa tôi.
Hạnh phúc kín, linh thiêng đầy ắp
Ráo khô chưa con mắt màu vôi.
Xa mùa đông tóc còn đẫm ướt
Tội nghiệp tôi chưa đủ khôn lanh
Bao năm khổ ngãi tê đầu lưỡi
Lời vẫn thơm ý lá ngày xanh.
Dòng nghiệt ngã xô tôi chới với
Nặng ân tình gánh lỡ vai xiêu
Chân bóng đùn quanh, mòn chí lớn
Chiều xưa, chiều xưa.Gió hắt hiu
Đêm tiễn bạn đi Sài Gòn
Tặng Hạnh & Phương
Người đi còn ấm chỗ nằm,
Còn chăn chiếu trải,còn dăm nỗi buồn.
Người đi đêm cũng đi luôn,
Tôi ngồi góc tối đợi chuông mở ngày.
Người đi nữa cuộc chia tay,
Dù quên áo xống không quay trở về.
Người đi dặm mỏi nhiêu khê,
Tôi ôm ngày cũ cuộc bề bộn vui.
Người đi dù rất bùi ngùi,
Cùng hai con mắt ngó lui- bạn về.
Phương trời mộng cũ
Tặng Hạnh và Phương
Tóc chưa phai tuổi nguyệt vội xa mù,
Giờ mộng tuyệt ôm nửa đời bóng xế.
Lệ không ứa ,cũng xin thành muối mặn,
Xót đau nào đâm thấu bốn ngăn tim.
Ngày vàng đó sông đời trôi vĩnh quyết,
Bờ tang thương đứng ngóng biệt tăm người.
Mòn đôi mắt nuối phương trời mộng cũ,
Bóng chim về trên cánh nhớ chưa nguôi.
Đêm xưa
Mù đêm gió lộng biển trào,
Sóng tung bọt trắng, rưng màu huyết hoa,
Cát mờ, bãi vắng, thông xa,
Lún chân, soi thấu bóng tà huy sau .