tôi ngồi bên cửa nhìn mùa hạ đóng băng thời gian dừng lại đôi lần
xuyên qua rừng cây thấy dòng đời hối hả thấy mọi điều quen
bỗng nhiên mới lạ
lao vào hoang vu. thâm u. tuyết đổ
đêm nói cùng tôi lời tịch mịch dịu trầm
lần theo tiếng xa xăm băng qua mênh mông hiu quạnh trèo lên mấy cõi chập chùng có gì ngoài thứ quái âm của mùa hạ
vỡ
đêm khoe ngực nghiêng đằm mắt thở
tôi
vẫn đi như thế
bán cho tôi râu tóc của người
râu tóc thời hoang phế
tôi vẫn đi như thế
con tim hoang đàng mệt mỏi
bán cho tôi râu tóc của người
râu tóc màu sương khói
nghe gió đau lời núi hề gì tượng đá nghìn năm
hề gì một giấc mơ lật ngửa bàn chân tìm hướng
nhắm mắt thấy mình rơi
nhắm mắt
biển úp ngược
có giọt nước rơi ra từ nước
tôi rơi ra từ mùa hạ tôi
mùa hạ đóng băng rồi
nhốt bóng tối vào đêm
nghe ngoài vực im có kẻ vừa đốt tim vừa khóc
đêm lạnh cháy trắng tóc