Thi nhân ra đầu núi gọt lại ngọn bút chì
vì hôm nay anh biết
một bài thơ phải được viết
bằng bút chì.
Bút chì buộc tư duy anh chậm lại
như lửa liếm láp chậm chạp một gốc cây già,
lửa và gỗ già làm tình chậm chãi
khoái lạc bốc lên những cuộn khói bạc đầu.
Bút chì lưu lại mọi bước anh qua trên giấy nâu
những đường gạch, vết tẩy không thể xóa được những lập luận lỗi,
không những thế nó còn hằn rõ thêm những điều anh muốn giấu,
một bài thơ phải đầy những gạch xóa mới hẳn là một bài thơ
điều những trang sách không thể mô phỏng nổi.
Như trời đêm bị cào nát bởi những cuộc tán gẫu những vì sao
bờ cát chưa kịp xóa đi dấu chân vụng trộm của những gã khổng lồ,
những kẽ hở của các con chữ trong bài thơ là lỗ thủng để nhòm vào thi phẩm
vì cổng chính từ lâu đã cấm tiệt ra vào.
Thi nhân ra đầu núi gọt lại ngọn bút chì
vì hôm nay anh biết
một bài thơ cần phải được
chọc thủng.