Tôi để mặc cho rèm cửa hé lộ một khoảng trời xanh
một khoảng trời tuyệt xanh không gợn màu nào nữa cả,
tuyệt xanh để con chim giấu được đôi cánh mình trong đấy
một con chim tuyệt xanh.
Tôi để mặc cho gió thổi áo bay lên
phơi bày thịt da tôi mát lạnh,
thịt và da của tôi cũng muốt xanh không tạp sắc
trong đó cũng giấu một cánh chim.
Ôi cánh chim mỏng manh nhỏ bé
làm sao con qua được dặm trình khổ ải kia?
ta nằm đây, mở toang lồng ngực cho máu biếc chảy ra
nếu con chỉ yêu màu xanh thì hãy bay vào đó.
Ta cũng sẽ cháy cùng con để tro tàn hóa gió
để bay lên những chấm bụi vô hình,
hứa sẽ không làm gợn đục khoảng trời của con
nhưng sẽ là trợ lực để con mau về được nơi hằng muốn.
Tôi xé toang những khung trời ước hạn
bay nữa đi chim ơi! bay nhanh nữa!
không ai nhìn thấy con đâu, bay nhanh nữa nhé!
đã có ta chờ sẵn ở đây rồi.
Tôi tháo tung những chốt xương còn lại
để ngực tôi là cửa ngõ vô biên,
bay vào và ẩn náu ở đây đi
cơn bão đã chậm hơn đôi cánh của con rồi!