lần đầu tiên nàng khóc trước đêm giao thừa
hoa thuỷ tiên trên bàn gỗ đã tàn
không nở vào lúc ấy
nước mắt của người đàn bà ngoài 30
như một đứa trẻ
nhớ nhà
lần đầu tiên nàng nhận ra
dòng máu An Nam của nàng đã cạn khô và tái sinh
như lúc này
nó chảy ra trong não của nàng
và tình yêu ấy quá bền lâu
khiến nàng thêm dằn vặt
khổ đau
chưa bao giờ nàng khóc những ngày giáp Tết
cả khi nỗi cô độc thanh xuân giữa thành phố hơn 6 triệu dân
nàng thanh thản mỉm cười
thế mà lúc này nàng khóc
giữa mùa đông Châu âu
nước mắt như một bông hoa héo
rơi xuống
lặng im
nước mắt rửa khô và hàn gắn
tình yêu tưởng như tan biến
tưởng như nát tan
dấu chặt
sống nửa đời người nhận ra
giao thừa tái sinh nhân loại
trong 1s
được là người An Nam 100 phần trăm
nguyên sơ
1s không hoà nhập thế giới
tự kỷ trong hình khối của nước mắt trong veo
1s để giữ lại dòng máu vẹn nguyên
1s là quê cha đất tổ
là nén hương không khói nhang
cho một linh hồn còn sống
nước mắt trước đêm giao thừa
như thuỷ tiên đã tàn