Ngày mắc cạn
có quá nhiều lý do để lý giải một điều gì đó
nhất là những điều không thuộc về sự thật
ngôn ngữ chỉ là một thứ phô diễn ma quái
của những gã người phù thủy
mẹ tôi kể tôi nghe về những câu chuyện cổ tích
tôi biết rằng Lý Thông không phải gã đàng hoàng
và Thạch Sanh được bao bọc bằng một thứ niềm tin chính nghĩa
có thể mang lại ấm no bằng niêu cơm vừa vơi lại đầy
chiếc niêu thần kỳ
chiếc niêu ẩn tàng bao nỗi hoài nghi.
hạnh phúc thay cho kẻ không thấy mà đặt niềm tin vào đấy…
có một sớm loài người mắc cạn
trên xác ngày ngỡ tưới tắm dưới bình minh
họ vẫn trao nhau niềm tin đã bọc qua kẹo ngọt
họ nâng niu về sự sống như biển cả bao dung ôm lấy những thân phận bé mọn
họ bàn về tự do và minh triết của loài người
về môi sinh
về tuyệt diệt
nghiêm túc và hồ hởi
như cái cách tôi thấy họ vinh danh loài vích biển,
trên bàn nhậu!
có một mẹ vích lạc vào bãi cạn đêm qua…
Nghe trong đồng đất nẩy mầm
ngồi đây một xíu để nghe
cánh đồng kể chuyện mùa về đêm qua
ngồi đây một xíu thôi mà
để nghe hạt thóc thật thà nói thương
nghe thơm hạt nắng trong vườn
nghe cây bồ ngót du dương đánh vần
gà con nhặt thóc ngoài sân
nhặt sao hết hạt tảo tần gà ơi
ngồi lại đây, một xíu thôi
nghe quê san sớt đôi lời tri âm
nghe trong đồng đất nẩy mầm
lời cha dáng mẹ âm thầm bên con
ngồi lại nghe, nắng rất giòn
đổ vào vách nhớ vạnh tròn lóng tay
ta ngồi nhớ một cơn say
thấy mình ở trọ giữa ngày chiêm bao…