Sự tự nhiên trong thơ như làm cho thế giới
trở nên trẻ ra, thơ amazinkzy như nói như
cười một cách thành thật giữa những chuyển
động của đất trời: ”cái bông vàng thơm làm mình
làm mẩy/ mạ nảy lòng anh vịn kể chuyện áo the”
TVM
Ấy thế phập phồng thuyền anh trả bến chăng?
trăng trời gió giông
năm em mười bảy lông ngông
mẹ chở anh đi hái lúa đòng đòng
cái bông vàng thơm làm mình làm mẩy
mạ nảy lòng anh vịn kể chuyện áo the
guốc mộc nồi khoai anh đơm hỏi
ấy thế đòng đòng mong em rảo nhớ ai?
giông gió trời trăng
năm em hai bảy tồng ngồng
con thì liệng chao dịu mùi bùn thế kỷ
anh chở em đi qua bến nước duyên tình
nghĩa lúa năm xưa nay vào cữ bời bời
xuân thời con gái dăm ba lời hứa hẹn
ấy thế phập phồng thuyền anh trả bến chăng?
Dửng dừng dưng
những cơn gió loang toàng
đã bẻ gãy vệt nắng trước mặt em
kéo đi xơ xác bờm xơm từng cọng tóc
sương trắng lưng chừng đồi
tan theo trăng ngang nhiên ngồi
nâng em chơi vơi giữa ngã
ảo ảnh rơi
giọt trăng ơi
dốc trắng thông rơi
vệt nắng gãy của em màu trắng
con đường chàm lam
kéo theo cái móc thời gian và xới bời
bề ngang của tấm lòng uốn éo
và dột nát
mơ màng
ta thắc thỏm ngất ngơ
nhìn trăng rơi sương nương đường trời
và yêu em những khật khùng
hoá cơn gió bùng nhùng ôm chùm lấy nắng
vệt nắng gãy thánh thót và nỉ non
ta yêu em thế
như hứng rúng rẩy hạt mưa rào
chảy vào lòng em cứ thế
dửng dừng dưng