BIỂN HÁT
Biển HÁT qua đời Biển
Nhìn từ đỉnh hú gió
hai phần ba địa cầu
tóc HÁT bay gọi nhớ
sa bẫy hương đêm thâu
Tay gõ cửa chia nhau
mưa rơi vào giấc ngủ
bão rớt vào chiêm bao
ướt tràn căn phòng cũ
Thuyền bỏ rơi chiếc phao
lênh đênh lời ấp ủ
mênh mông trôi chiếc phao
khuôn ngồi dần tan rũ
Biển đi qua đời Biển
tạo sóng bao mùa sau
từ nụ cười răng mỉm
gìn giữ buốt răng sâu.
THOÁT KÍN
Đập khung kính màn sương
những mảnh vỡ tung tóe dịu dàng
nhốt kín thời khắc tự do
ai đó nói hãy giết thời gian
thời gian tội tình chi
mà tức giận bạo liệt
ngưỡng vọng cửa chông chênh
đến nỗi nào bức tử
con ngươi đôi mắt mở ráo hoảnh
bên ngoài sự đóng mở
một thế giới khác vận động
bàn tay vẫy gọi ranh giới
lại đây lại đây sự trốn chạy
một điểm mênh mông từ bi
thoát ra ở lại