em quên mất
miên man và rạo rực chín mươi hai
ngày hè
hôm nay ở đây
đàn ong cặm cụi và em
ổ mật đầy
nắng râm ran và
mây trắng bay tan nhẹ bông gòn
lan đồng cỏ ngọt
mềm mại mơn mởn
và tóc anh
nằm cạnh em thơ thở khe khẽ
giữa trời nắng vạch
một đường xuyên không
xuyên cả chim non mải ngậm búp xanh rì
cách đó không xa giữa ngã ba là đại lộ
đường anh đi từ xuân hạ
và đường của em
rẽ về căn nhà của chúng ta
đường của nắng em yêu
vàng cam xanh non và trái tim xuân thì
“sao không đi
mình xa cánh đồng cỏ?
thời gian đi mình dừng lại
thì cỏ vẫn xanh mà?”
anh lặng im
bước chân em rào rạo
trên nền sỏi lặng im
tiến về màn đêm
thách thức nuốt lấy
đàn đom đóm tóm lấy
cô – một sự lừa dối – hắn cười
sớm mai
em êm đềm giữa
sự ngọt ngào của đàn ong
tha về tổ
giữa thảo nguyên và dưới vòm trời
nấp lùm bóng anh
vẫn trong xanh
ngày thứ chín mươi ba em xin hỏi
mình là ai?
chú chim non lanh lảnh
“là nàng
giữa mùa hè tan rơi
kẻ ruồng bỏ cuộc đời