Buổi chiều chữ đi trên đường móc
Chữ đi trên màu len
Trong linh giác những mũi móc đứng như người
Mặt đỏ
Mặt đen …
Rất nhiều người mặt trắng
Cuộn chỉ màu lam tỏa nhè nhẹ im lìm.
Khi ngồi xuống nâng kim và sợi
Thời gian lắng lại khói trầm
Những lời nhẹ nhàng từng nhẹ nhàng
Những lời cay độc từng cay độc
Cho đến khi chúng soán chỗ ý nghĩa cho nhau
Con nhắm mắt thở ra niềm cay đắng.
Mười mũi kim như chục
Trăm ngàn mũi kim như chục
Khi con nhớ về nguồn cội của mình
Đôi bàn tay vô ưu trên sợi mềm vô ưu
Nắng chiều tưng tưng như người đã từng sâu sắc
Nắng chiều rực rỡ như người còn giữ được con Tịnh trong nước cờ tàn.
Nắng chiều tan hoang…
Trừ khi con biết chọn và canh sợi vừa đủ một sản phẩm.
Bằng không những mối nối giữa chừng đều rất dở (dù cho con giấu giỏi đến cỡ nào!)
Sự hoàn hảo, con là người định đoạt
Vì nó nằm trong ý thức của chính con!
Con đã khen người ta đến tháng mười một
Đã thương đến tháng mười hai
Đã biết ơn người qua tháng Chạp
Nhưng cái lạnh của thế kỷ này lại đến vào tháng Giêng
Cái lạnh làm con nhớ mẹ.
Những sợi len con móc vào những ngày mưa bao giờ cũng đẹp
Những sặc sỡ ngoài trí nhớ
Những mối nối ngoài bàn tay
Những bông hoa im lặng thơm thành cuộc đời.