Áo hanh vàng
Cho nắng thêm xanh
Phố bận rộn mà ngơ ngẩn thế
Núi búp măng nhú trên ngực trẻ
Tóc em buồn thiu ngủ trên vai
Ôi bờ vai/ bờ vai
Tin cậy tựa vào bờ vai rất nhẹ
Để áo vàng từng sợi tơ rung…
Thế giới lạnh căm, màu áo ấm vô cùng
Anh chợt nhớ đóa dã quỳ trên núi
Nở đìu hiu dưới làn mưa bụi
Đẹp sững sờ bên khe suối yên trong
Áo hanh vàng,
Đi giữa phố đông
Người hối hả còn anh vội vã
Cất vào lòng màu áo của trinh nguyên
Bởi em đến, em đi như vạt nắng
Và thời gian,
Sao chỉ là trống vắng
Em đã mang màu áo ấy cho anh
Anh giữ nguyên màu nắng nhạt cho mình
Ngơ ngáo thế, trong mắt rừng hoang dại
Em về đâu,
Hỡi hanh vàng e ngại
Tâm hồn anh đã mở thênh thang
Thế giới lạnh căm,
đâu áo nắng hanh vàng…