1.
vào những đêm
chẳng có giấc ngủ nào ngọt ngào hơn
em tới tìm anh
rồi gõ lên cửa thật mạnh
bên những cơn gió lạnh
lùa vào từng ô mà anh biết hồn mình sẽ chẳng bao giờ tạnh
những lời kinh hiu quạnh
để anh nhốt mình vào trong căn phòng tối
lặng lẽ cầu nguyện cho giấc mơ âm thầm trôi qua
còn cuộc đời thì ở lại
vào những đêm
anh đi ngược lại với đôi kim đồng hồ cứ mãi quay dần đều
để đi xa
khỏi chiếc nệm ấm
chăn êm
và chỉ còn lại với một cái xác
cùng những ảo ảnh phỉnh phờ đã dẫn mình đi đâu
hãy tới tìm anh
trên những kẻ tay
hương tóc
hãy tới tìm anh
trước lúc bình minh vừa kịp đánh thức
ai đó dậy
gây tiếng động
làm guồng quay vội vã mang anh trở lại
vào những đêm
như bây giờ
em chẳng tới tìm anh
mặc anh mất ngủ
với con mèo
với chồng sách
với tất cả những gì sẽ luôn gợi nhắc về em
dù anh đủ tỉnh táo
để biết
em chẳng còn nơi nào nữa
2.
khóc
khóc nữa đi
tại sao lại không
lại không
vài giọt nước mắt
không thể
tại sao lại không thể
tại sao
giọt nước mắt ta cố giấu đi đằng sau
đổ đầy nỗi buồn này
cái gì đằng sau
cái gì đằng sau
khi những ánh đèn từ từ mờ đi rồi tắt ngấm
cùng những ly hennessy tan vào cổ họng khô khốc
ta cầm lên tay mình một bàn tay khác
một nỗi buồn đến từ một nỗi buồn khác
3.
thơ như vạc nhẫn ngọc năm ngón
đêm trằn trọc ơi mi đến tìm
dẫu lòng ta vẫn tuyết non cao
vẫn xem đời kia chuyện hững hờ
đêm trằn trọc hỡi mi đến mời
vui lòng không nhận ta làm người
bởi cõi phạm nhân thế đày đoạ
hồn ta rướn rễ tìm mặt trời
mặt trời phủ nhận ở trong ta
nằm trong hồn ma ruồng nghĩa trang
đã mọc lên tóc tà man dại
cái chết ngại thiên ý lọc lừa
hồn ta ném cho vừa thể xác
một cái thùng to chất thẩn thờ
ta đằm trong lửa nhốt trong ngục
cái cốt hồn ta rất bẩn tục
mỗi chỗ một chút ta cầm bút
lúc tỏ lúc ngu lòng hững hờ
và khi đứng dậy hồn nhang khói
cúi mặt còn nghe mộng yếm lời
4.
rượu có lòng thành mời ta say
ta có lòng thành mời rượu say hồn ta này
rượu ngoài chín đỏ mặt người
rượu trong lạnh giá biết nỗi niềm riêng
ta say độc một thân hình
thân hình nhiều sự rối ren trong lòng
ta mặc cà sa như quân phục
ta hồn trong ta phật mấy bận
vậy mà ta như vẫn mặt người
vẫn tay người cầm những cái đau
vẫn thân người nằm từng nỗi tiếc
vẫn môi người tụng những trận cuồng phong điên cuồng
ta đi thôi
đứng dậy mà đi thôi
khoả lấp đêm sâu hoắm
che lấp mặt người trong ta
5.
giờ anh ngồi nhớ em
ở sau hàng song sắt
như là một thằng khùng
bị thuốc đời mai mục
giờ anh ngồi nhớ em
nhớ cả mọi trò đùa
mà bọn thú tính toan
anh vô vòng lao ngục
giờ anh ngồi nhớ em
căn bệnh gàn quái ác
chẳng ai tin rằng anh
sẽ sống được ba năm
giờ anh ngồi nhớ em
đợi chờ rồi chửi rủa
vật vã rồi thin thít
chỉ cố nằm cho nhẹ
giờ anh ngồi nhớ em
cố nghe ra tiếng gió
đang thổi vào kèn kẹt
có nhầm lẫn tiếng em?
giờ anh ngồi nhớ em
ở trong buồng biệt cách
tai từ từ thối rữa
cùng bản án tự mình
6.
đêm trần truồng em xanh nuốt những đường gân ánh điện
dưới ánh điện lờ mờ anh đã thấy
đôi mắt của đêm
ló trên bầu ngực em
anh tiến gần hơn nữa những đường cong
bẫy cả ngọn gió lời
trên môi ta lặng im
chỉ ngắt lại những thì thào tiếng thở
em đơn giản như đường cong em vậy
anh nghe tiếng thành thị đập nơi lồng ngực em
bàn tay em xanh những rễ cây chằng chịt
em dùng cách riêng của mình để chỉ đường cho anh
trong đêm em xanh lên anh những trái đêm trần thịt
7.
trời đã tối còn muộn
đêm đã nêm vào khuông
có vẻ khi nằm xuống
nàng chẳng nhớ dù buồn
nàng chẳng nhớ dù buồn
tỏ chuyện cùng ánh trăng
thả dây câu băng băng
sáng giữa miền đất trắng
lo chuẩn bị rất ngắn
hơi thở nàng gấp gáp
giữa ngày tàn như ngăn
mọi nắp đậy thời gian
mở đến thân xác trống
nàng uống đêm muộn màng
một hơi thở mịn màng
mở toang thân xác trống
và để tôi bước vào
một vì sao nhỏ nhoi
le lói giữa đêm nàng
đặt chân khỏi nơi này
8.
tận cùng với đêm
những vì sao đang treo hắt hiu trên đầu anh
lạ thường như em không nói gì
như hương
như sương cùng
quả chuông gầy đang đung đưa mạn sườn trước gió
lấy một chút niềm kinh ngạc của ai đó đang qua đường
kể lại một câu chuyện
như đang ngủ say sưa với chiếc đồng hồ đã được vặn giờ báo thức
lên dây cót cho ai đó bật dậy
với một bài thơ dường như vẫn còn bị hoài nghi để được viết ra
như em chỉ luôn im lặng
để mặc anh xem đó như một lời gợi ý
cho những gì sắp sửa diễn ra tiếp theo
trong đầu ta bởi vì bao điều cần được nói và viết ra
đã vượt qua khỏi bờ tường nơi mà
ngọn đèn canh gác của tâm trí có thể rọi tới
em đã bỏ anh đi lạc tới đêm
dù trong mơ hồ anh vẫn nhận thức được
ồ em vẫn luôn bên cạnh anh đó thôi
nhưng rất tiếc khi từ ngữ vừa mới chạm tới đầu môi thì đã vội tan biến
nên em chỉ ở đó im lặng nhìn anh
như hàng triệu đêm qua em đã luôn nhìn anh như thế
còn anh như đã một lần nhìn đêm để rồi say choáng váng
thoáng thấy một chút thôi mà đã biết rằng em
chứ không phải đêm
mang anh đến một nơi lạ thường đến vậy
9.
một đêm
tay xách hành lý rồi rời khỏi con mèo
không một ai biết tôi đã
rời khỏi căn phòng này
một đêm
trước khi em rồi kẻ nào đó
kịp phát hiện ra tiếng chân tôi
rơi lộp độp như mưa
lăn dài trên sóng mũi mình,
thì tôi đã để lại sự mất tích
nằm im trong những ngộ nhận
chỉ còn là những suy nghĩ thoáng qua của người người,
một đêm
sự bất an kiềm toả
lối vào cuộc thiền định
nó không cho phép ta tỉnh táo,
nó không cho phép ta, em biết chứ?
em sẽ thấy mình không còn
đủ can đảm
đủ kiên định
rồi em nghe thấy tiếng bước chân tôi
và để căn phòng vội vàng sáng dậy
với những lo âu thường ngày
10.
đêm nuốt những trời cô đơn
đêm-dạ-dày
đêm uống cho hết đêm tuôn
đêm kể lể với cái nếp nhăn vầng trán
với cái miệng thanh tao
đêm nuốt đêm
vào trong đêm vực thẳm đêm nối dài những đêm
chiều kích linh hồn đêm nói đêm cười
đêm mang đêm mặc khải
cởi đi phần che kín đêm một mình từ nãy đến giờ
giả vờ như đêm mọi thứ
mọi thứ được đêm và đêm đêm mọi thứ
chui từ hàng rào người gác đêm
mở hơi thở tối những đêm trong suốt dù đêm đứng từ phía trước mặt
người đàn ông vẫn chỉ thấy bằng cái nhìn xuyên qua đêm
cái mà đêm đang phản chiếu đang e ấp dưới cái buồng hơi thở siết chặt
làm con ngươi người đàn ông tê tái không thể cử động
trong lòng thù ghét tuôn ra nhưng lại bị linh hồn thù ghét trống rỗng ngăn lại
vẫn giữ yên đêm đó
người đàn ông tiến vào lần nữa
và nhận ra những cơn co thắt vừa nãy dù là gì
vẫn là bằng chứng cho sự liêm khiết đầy cáo buộc
11.
đêm ngoài kia
sao buông làm vĩ dạ hắn
ho khan từng cơn hàn mặc tử húng hắng
hắn biết trên trời tràng sao kia
hắn biết
hắn cùng những kẻ vẫn tiếp tục nói và viết
và vẫn sẽ tiếp tục nói và viết mà không bao giờ thiết tha thay đổi khác
dù đã một lần tình cờ trèo sang tràng sao kia để
nhìn lại chính sai lầm mình
đã lỡ một lần hờ hững với đời để giờ sống như những lối đi ngầm đã
thấm vào mạch đất linh hồn
dấn qua bao nhiêu rối ren
sâu khỏi lòng bóng tối vẫn đang vần vũ đang
dưới trời mưa khuya huyền ảnh kia
vĩnh cửu đợi chờ một chốc hi vọng vĩnh cửu thầm thì về
một cuộc lớn khôn không bao giờ chấm dứt
để chuộc lỗi
hắn nhường lại đêm giường mình rồi tiến vào những tiếng ho khan chưa đổi khác
12.
trong khi gã
ghì chặt lấy tấm da gầy mòn
còn hơi thở đòi thoát ra hết
thì cách một cây đèn ngủ
một chiếc bàn tròn
một giá sách cũ
cuốn sổ chuẩn bị được ghi những lời thành thật cuối cùng trong năm mươi giây
là lần cuối cùng gã làm điều tốt
là lần đầu tiên gã phạm điều cấm
rồi thì gã cũng nhìn thấy hết con đường dẫn từ chỗ gã đang ghi đến muôn dặm kí ức
đều có dấu chân một kẻ
tự xưng là bản nguyên của chính gã
luôn làm những việc mà gã không hề muốn
tên hề đó
làm sao cái chết có thể ngăn được hắn ta không buồn cũng không vui
mà chỉ muốn cười ngặt ngẽo vào sự đời
như một người đã tu hành đắc đạo
rồi thì cũng hết năm mươi giây mà gã vẫn còn nghe thấy tiếng hắn ta cười và thầm thì,
nào vẫn chưa đủ thuốc cười để làm bọn mình hết việc ở đây đâu
hoặc là một vụ thảm sát hoặc là một vụ tự sát
khi mà khẩu súng đã lên đạn
không còn nào khác