TRÀNG HẠT TRUYỆN KIỀU
Truyện Kiều,
Tràng hạt đeo một vòng trái đất
Hay đeo vào hồn “thập loại chúng sinh”
Mà muối xát thấm vào trong nước mắt
Tôi kính cẩn,
Lần quanh một hạt
Trong 3254 hạt lăn tròn qua vạn kiếp
Mà ngu ngơ trước vĩ đại sinh tồn…
Ôi con người!
Ôi mua vui!
Ôi trống canh!
Chỉ một vài trống canh…
Trống canh gõ muôn phương
Trống canh gõ lỡ làng
Bao nhân vật bấy oan khiên trắc trở
Có Tú Bà và cũng có Giác Duyên
Thương Từ Hải thôi một lần “chết đứng”
Là đánh mất mình trước xảo quyệt an yên
Một bài học rút ra từ nước mắt
Lịch sử còn đây những tham vọng điên cuồng
Đừng đánh đổi “con đường lông ngỗng”
Đừng đánh đổi thân phận đàn bà
Đừng đánh đổi giang sơn lấy kiếp bọt bèo
Sau Thúy Kiều luôn có Hồ Tôn Hiến…
Lần tràng hạt truyện Kiều,
Niệm hồn Nguyễn Du linh ứng
Từng trang buồn “ôn cố tri tân”
Chữ và nghĩa muôn đời thấm máu
Thì truyện Kiều rỏ máu từng câu
Đất cũng vậy, chưa bao giờ thôi chảy
Kìa cuộc nhân sinh như tiếng thét đoạn trường!
Hãy đọc lại trước đèn,
Soi thấu canh thâu
Dẫu chỉ là tiếng trống canh 300 năm vọng lại…