Từ phía ấy mẹ mong…
bữa ấy nắng lên đồi rất khẽ
nghe trôi chầm chậm giọt chiều
hoang hoải trăm năm hồn tiền kiếp
vàng vọt qua chái bếp liêu xiêu
thì quên nhớ, xót lòng lên gió cỗi
những mùa xưa, mây gối đỉnh nguồn
và trùng điệp màu xanh của núi
của rừng thiêng vọng lại tiếng chim muông
ngọn lửa rực, tro tàn phai sắc lá
loài thú hoang nghẹn xé tiếng gọi đàn
này oải mục, này lũ người xa lạ
bàn tay nào khiến rừng núi tan hoang
chiều như trút võ vàng lên làng cũ
những đăm chiêu rưng rức phía mẹ ngồi
ôi rừng thiêng, đồi xanh, muôn thú
biền biệt về tro lạnh ngún mù khơi
mẹ gánh nước lên nguồn qua dốc cạn
thắp lên thịt da hoang vắng những mẩy mầm
mẹ tưới tắm bao dung lên cằn cỗi
nhen mầm xanh từ rụi lửa căm căm
bữa ấy, nắng lên đồi rất khẽ
chồi thơm trên lóng tay gầy
cấy vào ngọn nguồn của đất
mẹ mong mùa an trú cỏ cây
Tháng Bảy tìm mưa
Tháng Bảy, đội nón đi rông những cơn mưa
Lội bì bõm dưới đồng mùa gặt
Vô tư ầu ơ vẽ mưa đáy mắt
Lang thang đầu nguồn ngắm hoa cải bên sông.
Tháng Bảy ngây ngô
Bong bóng phập phồng
Con chim non rét run rúc vào lòng mẹ
Một chút quen thôi mà sao ấm thế
Theo con cả cuộc đời, bình yên ấy không quên
Tháng Bảy, mưa về nặng trĩu hạt hơn
Lũ cá rô tung tăng vùng mình chừng thích thú
Đàn chim kéo nhau tìm về nơi trú ngụ
Cô bé láng giềng tinh nghịch… nháy mắt rủ tắm mưa
Tháng Bảy, gió về lạnh lắm ký ức xưa
Mưa chẳng thôi rơi, mẹ nấu canh chua với cá rô đồng con bắt
Bếp lửa đêm quen, hòn than đỏ rực
Sưởi ấm chút gì của ngày nhớ… tuổi thơ tôi.
Tháng Bảy mùa về thiêm thiếp buồn vui
Ở bên kia sông, con bác Ba mới cưới
Anh Sáu làng bên đôi mắt buồn rười rượi
Vì lỡ thương thầm cô gái bên sông…
Tháng Bảy, mùa vàng cải nắng đơm bông
Gì Năm báo tin ông Tư vừa mất
Có cơn mưa nào vỡ trong tim rất thật
Thành điệu khúc hương đồng theo ta suốt trăm năm.