1.
đường bây giờ vắng vẻ hơn mọi khi. gã muốn nuốt cho say hết buồn. nhưng mà gã chưa kịp say còn buồn thì đã biến tan đâu mất. gã hết buồn rồi. đến cái đèn đường cũng chập choạng bảo thế. vì trong ánh sáng ấy gã thấy có hai người lận. gã nhìn xuống hai bàn tay, hai khuỷu chân đang loạng choạng bước, lồng ngực phập phồng thở, con đường chỗ tối chỗ sáng, không hề sai có đến hai người lận. một người chỉ nhìn phía trước mặt con đường và bước, một người đang nhìn con người đang đi ấy, rồi vung những cái gõ thật mạnh sang mọi phía cửa nhà xung quanh, vừa chạy vừa thở dốc trên những bậc xi măng trong những khu chung cư ẩm thấp, đứng một góc tối hẻm và chật chội hút cho kì hết một bao thuốc, rồi đợi một bao thuốc mới được tính tiền trong một cửa hiệu tiện lợi nào đấy cho đến khi, cho đến khi gã không còn chút gì sót lại về cô trong trí nhớ
2.
tiếng dế kêu oăng oắc
gió lay lắt gió lay
trăng thanh cao trên tay
mà ngây ngất cười vang
tiếng gió xao động hẳn
chẳng còn nữa du dương
tôi đến đây một mình
mà chẳng mang gì theo
tôi đến đây một mình
tôi đứng tìm gì thế
tôi ngồi quanh góc trời
chẳng ai tới ngỏ lời
tôi ngồi quanh góc trời
như tìm một chân bể
ngỡ mình là bao la
rồi tuột mất hồn mây
khi nhớ ra mình là
tôi hạ giọng thật thấp
chẳng phải tôi khóc đâu
tôi hỏi trăng một mình
sao cũng một mình thế
chẳng kịp trả lời nhau
trăng đã mờ sau ngõ
mờ theo từng áng mây
môi mềm môi uống đêm
tóc trên thềm màu ngã
trinh nguyên tay ôm ấp
hoá thành tôi một mình
đã trăm năm trong cõi
e người chẳng nhận ra
3.
đương dài mặt trời rạng đông
giấu trời trong mộng đời thưa biết buồn
đương dài đường dài đường xưa
gác mộng thư hiên nằm yên gối đời
4.
tôi giăng mắc sợi buồn
lên khung đời lơ lửng
chẳng phải hồn tôi bỏ
chẳng phải lời tôi câm
tôi đến từ rất xưa
ném tôi qua gai mật
tôi là một thì khác
chẳng có cách đọc đâu
bởi giấu người đã lâu
tôi toan còn ngong đợi
hàng triệu năm cô liêu
vẫn còn yêu để nhớ
làm thì gian khờ dại
lúc nằm yên lá khô
trên muôn vật xơ xác
hoa bên mộ chực tan
5.
mây ngồi diễu vạt áo xanh
mây nằm mây đứng một trời mình ên
mây định ngủ nhờ vài hôm
đến khi gió bấc lại về hiu hiu
6.
khi tôi viết thẳng thóm,
một buổi chiều tăm tắp lẳng lặng trượt lăn qua
những khối hộp cao hình thù
là phần tôi hay phần bóng
đang lững lờ lượn trôi lên phần khúc khuỷu của hiện thân
làm lộ thiên dấu chân
tưởng chừng như đã cùng lặn mất tăm theo đường cong
độ sáng
tôi mới hay rằng tất cả
những nỗi muộn phiền đều dẫn vào
một đường tròn tối tăm
mà cái tôi tìm kiếm
sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp trên độ cong của nó
7.
từng vòng chạy
từng bước lấy đà
bài kiểm tra đang bày ra trước mắt
những chiếc lá đã cũ
khi ngày còn bừng bừng mới
những giọt mồ hôi bịn rịn
trên bộ quần áo năm phút trước còn tinh tươm
kịp thời quy củ
vội vàng chỉnh đốn cho
một ngày còn chưa kịp
nhận thức
tiến về phía trước
với chiếc đồng hồ thế thân
8.
trăng độc mộc
trăng
để lạc tôi một mình
giữa đêm
trăng độc mộc
nửa bóng chìm
nửa bóng tới
gần tôi tạ tội
tôi cười bảo,
đem ngươi ra bán
đủ trả nợ người thì thôi
9.
vô tình chúng ta những mùi hương nhạt nhoà gần nhau, anh đâu muốn nhớ cái vô tận xung quanh em, nơi anh bắt đầu táy máy cho mọi thứ xung đột xung quanh anh
khoé miệng nơi em tựa khe suối chảy róc rách ngăn cho những vì sao không trôi tuột khỏi màn đêm anh bị hai bờ chia cắt
lờ đờ chiếc bóng anh quăng mình xuống hơi thở em đang cùng khắp làn da sần sùi anh, cho dế làm tổ còn lá mục ruỗng truy hoan