DUYÊN
Ngàn xưa em thủy mặc ghềnh hương ửng gió xuân thì
trăng mây mẩy nhịp tình ngậm giọt sương loang màu
nhớ chớm thu thầm khoả duyên hoang dã…
Những mùa đông sa đọa lời nguyền xua đuổi câu thơ
lưng chừng làn duyên lụy chiều gió chướng bao dung
em đóm nắng tình phơi nhầm phía cõi người…
Giọt đời muộn ngập ngừng lăn qua đêm trễ tràng dấu
tích sợi tóc mai ủ duyên rối buồn hơi thở cổ sơ níu bóng
tàn thu bâng quơ vài giọt mưa thầm tái sinh miền nhớ…
GIỌT TRỊNH
Thiền rơi từng giọt da vàng.
Áo xưa gát trọ giọt đàn… Rơi đâu…
Từ trăng… Khổ hạnh giọt ngâu.
Trót đời… Thôi kệ… Mưa nhàu giọt duyên!