1.
những suy nghĩ bị mang đi dốc ngược
trượt khỏi ô cửa kính uyên thâm
giờ đây tôi đã không làm chủ được vấn đề
trong những làn sóng ấy
những suy nghĩ đêm muộn
tôi đã thử cùng nó một cách giản đơn
đã bao nhiêu đêm và bao nhiêu khuông rập
từng tảng băng đã chìm hoặc trôi nổi trong số nợ tôi đã dùng
hơn cả khả năng mà tôi có thể chi trả
tuyệt đối siêu thực
và cũng đã từng nhiều lần hướng vô vọng nhận thức nơi tôi
đến những suy luận có chút hữu thần về tồn tại nơi mình
tôi nhớ một nhà sư khi ông ôn tồn về tồn tại nơi mình được bất định
là một đặc ân hay ân xá..?
(tôi không tài nào nhớ được/tôi không phải một người thấu đạo..)
hãy chấp nhận và đi vào nó
đi theo những hình ảnh và âm thanh không bao giờ lỗi thời
(với những tay nghệ sĩ vô thần lẫn hữu thần!)
tự chủ với mọi mâu thuẫn
con có quyền lựa chọn
(hãy luôn nhắc nhở nhau về luật nhân quả../hay ở thời các con đã có một cách gọi mới hơn../sức khoẻ tinh thần..
-mental health? ý thầy là mental health?
đúng vậy con, nhưng đừng sai lạc khỏi cái con đang tìm bởi vì ngôn ngữ/ngôn ngữ nào cũng có vấn đề của riêng nó.. nhưng chúng ta sẽ không lạm bàn vấn đề đó ở đây..)
những động lực nào khiến những biện giải của ta chìm xuống cũng chính là những động lực mà đức tin vớt ta lên
hãy chờ một chút đằng xa
ngồi xuống đài sen của con và
nơi đó không còn lằn ranh giữa phật với phật, người với người
sau tất cả những vấn đề của con sẽ tan biến
và đó là nơi ta cần con đến
2.
xin hãy quẫy đạp lại một lần nữa sự sống, nó muốn sống hơn tất cả mọi hình hài đơn giản trên đời, sự sống của nó đã từng chỉ mong ước một cách ngắn hạn: cái chết được tan trong ngàn vực đắm.. nhưng không, bây giờ hãy hiểu thay nơi nó, khi tình yêu bắt đầu được tưới tắm, nó tìm thấy nơi nó một chút dưỡng khí cuối cùng, để mang đi một lần nữa, mọi hình hài mà nó đã từng sinh ra, tạo tác, nó xin đời đừng lấy tất cả mọi thứ của nó, tình yêu ban sơ trong trắng, cái khoảnh khắc nó tưởng chừng như không một ai đem chôn cất nó, cái khát vọng đã mãi đói mòn thịt da, gặm hết khúc xương thừa sau củi nát những ngày hằn học, một chút ánh lửa bình minh vỗ về, ánh mắt nó bỗng hướng về đó sáng rực lên như ngày đầu còn hát, còn múa may câu chữ trong vòng tròn ngây thơ, nó mong kẻ niêm yết nó hãy nhớ rằng sau mọi nỗi đau cuộc đời đã từng hằn thêm nếp nhăn nó, vẫn còn đó sự dịu dàng nên thơ trong trắng, giữa những mai một cho nhau một điếu thuốc trước quá nhiều cơn say bị sai lệch, hi vọng không như lớp da mặt trắng bệch xuống bởi một lớp kem có quá nhiều sự mụ mị trước sự nguyên thuỷ đánh đồng của hình thức trói buộc để nhận những đặc ân, trong khi tự do là tìm về với cái nguyên thuỷ đày đoạ, không ngừng cắn rứt trên đường mòn lương tâm, ta nằm xuống để đất đêm nay có thêm một ngọn cây cao mới, chỉ hướng về rừng..
3.
màn đêm ồ ạt điền dã
vẫn đến rồi đến
đi rồi đi
anh tìm thấy mình trên phương nằm ngang của một sà lan cứng chật hẹp
giữ trụ màn đêm vững vàng
rồi màn đêm không ngừng đâm
không ngừng đâm xuống
anh lại tìm thấy mình trong những cánh tay không ngừng ghi khắc
nơi em đã để anh đợi quá lâu,
những nhánh cây đang bỏ lại rừng…