Bạn có thấy ngọn núi mọc thêm đôi cánh
Chấp chới bay lên tầng trời mộng tưởng
Đó là vũ trụ ảo
Một “vũ trụ ảo” thật từ công nghệ Meta Verse
Từ đây tôi có thể lưu diễn vũ khúc “Gã thi sĩ hoang” trong cách hoang nhiên
Tôi có thể biến từng câu thành giai điệu
Cả vũ khúc là một bài thơ từ tương lai bước tới…
Bạn có thể làm gì
Trong một xã hội tiếp xúc bị giãn cách
Bầu khí quyển ưu nhiên bị nhiễm khuẩn
Ngày càng biến thể toàn cầu
Vì thế,
Tôi tự biến thành tôi
Tôi không khẩu trang
Và tôi không gặp gỡ
Cái bắt tay đã thành khoảng cách
Vũ khúc bay lên ngàn cánh hạc
Kích hoạt niềm mơ ước xanh xao
Em ôi! Hãy ôm hôn chính mình
Lấp lánh từng nốt mặt trời và các vì sao
Trong giao hưởng đám mây
Chúng ta ở đây và không ở đâu
Trong thiên hà của mình
Vũ khúc không bao giờ kết thúc
Thế giới ảo biết bao biến ảo
Niềm thi sĩ triền miên…
[Bài thơ đầu năm /8AM 1.1.2022]