Hans Krüsi /Thụy Sĩ
vùng nước nổi, chim lao xao bay lên, cỏ lau trắng vẽ vào sông cái tinh khôi của tháng Chạp, tôi trở lại bàn viết, thấy bất lực với mớ cảm xúc lẫn lộn, năm tháng trôi theo ánh mây trời, tôi di dời nhiều thứ không còn mặn mà, có lẽ khi bước sang tuổi 30, phần còn lại của nửa đời người, là chìm sâu tận những nỗi buồn, những nỗi buồn không tên,
có chăng tháng Chạp là nỗi buồn trước khi bước sang ngày xuân nhỉ, lo âu, bất an, lắm khi gió đông lạnh xuyên qua vùng tâm can, như thấy thiếu hụt một điều gì đó, e ngại về cách ai đó rao giảng về đạo đức, hay thuyết trình về bản ngã, ôi! con chim bay, con cá lội, đã nghìn năm ấy, nó là, niềm vui, nỗi buồn, có lẽ là siêu hình học, tôi không thấu hết nguồn cơn của những cơn mưa, hay mưa trút xuống trần ai giọng của thế kỉ, nhấc tôi lên, ném vào khoảng mù khơi,
chỉ còn một linh hồn ngồi bên trong tôi,
chỉ còn một tiếng chim
tôi đã nhớ tháp, mười mấy năm qua rêu phong
tôi sụp lạy bóng tổ tiên
trời như cơn vần vũ của khí, lửa,
tài nguyên trong đảo
người công nghiệp lắp nhiều thứ trên đồi cát
để lấy năng lượng của trời đất
để là tượng nhà mồ sẽ chôn họ ở đó
những đứa trẻ ngồi khóc trong bình minh
lòng nào không khỏi bâng khuâng,