là tôi, đứa trẻ chân đất đội nón lá chăn bò bỏ quên lọn khói đốt đồng trong cơn mưa chiều quê lam lũ
trở về rút đụn rơm chất đầy máng và vuốt ve chú nghé con mới chào đời
bầy phù du hát hoài bài ca lửa đèn dầu
ngoại ngồi nhai cơn gió mùi trầu sau tấm phên lá
ngoại ơi,
gió đông rón rén lần giở linh hồn ngoại đi xa mãi
mùa tang trắng cháu vừa vớt được con cá bống bông rồi thả
để cúi đầu và buồn bã nhìn núi sông thao thiết kể chuyện luân hồi
là tôi, những năm cầm tờ năm trăm đồng mua ổ bánh mì ăn trong cơn lạnh và rét mướt
đến cổng trường cứ thèm mấy con tò he nặn bằng bột mì
có lẽ, tôi mê tôn ngộ không,
trống giục vào lớp mà mắt cứ lưng tròng…
ấu thơ ơi,
tôi về lại trên chính ký ức tôi
như nhẩm lại phép tính nhân chia cộng trừ giữa đời hối hả,
thiên nhiên như ngôi nhà lớn mà mỗi đêm tôi thức nhìn những ngôi sao giăng đầy ánh sáng
tôi tâm linh tôi từ phía cánh đồng làng
nơi mặt trời mỗi sáng thắp nắng trên thôn xóm cây trái chim muông thức giấc
niềm vui sinh khởi lúc hồn tôi trở về làng
để làm một đứa trẻ lang thang trên miền cát trắng quê mình…